Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Kiều Lam vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, nhưng khi bị ngọn lửa lớn thiêu rụi lại tuyệt vọng nói ra câu nói hối lỗi, vươn tay ra về hướng của Tô Hạo Trần: "Cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết"


Tần Kiều Lam đã hoàn toàn trở thành một người lửa, tóc tại quần áo đều bị thiêu rụi, cô ta đau đớn xông ra chạy ngoài cửa: "Cứu tôi với!".



Đọc nhanh ở VietWriter


Ánh mắt của Tô Hạo Trần vô cùng hung ác, ngay khi Tần Kiều Lam lao ra ngoài, anh ta lại đá cô ta ngã vào trong đống lửa: "Đi chết đi!"


Giọng nói không lớn, cộng với tiếng tách tách của tia lửa bùng cháy đã át đi giọng nói của anh ta, Lãnh Phú Cường quay đầu lại chỉ thấy hành động của Tô Hạo Trần đá Tần Kiều Lam ngã lại vào trong biển lửa, chứ nhưng không nghe thấy Tô Hạo Trần nói cái gì. .


"Tô Hạo Trần." Lãnh Phú Cường hét lên một tiếng.



Đọc nhanh ở VietWriter


Ánh mắt của Tô Hạo Trần ôm đầy thù hận nhìn Lãnh Phú Cường và nói: "Tôi chỉ đang tự vệ chính đáng. Cô ta là kẻ sát nhân, đã kéo theo chị gái tôi phải chết cùng rồi. Đội trưởng Lãnh muốn nhìn thấy tôi bị lửa thiêu chết sao?"


Lãnh Phú Cường không nói nên lời, Tô Hạo Trần nói là tự vệ chính đáng, điều này hoàn toàn hợp lý.


Một người lửa lao về phía mình, cho dù là người bình thường, phản ứng thường gặp nhất cũng chỉ là né tránh hoặc đá bay đi.


"Lục Đồng Quân đi đâu rồi? Anh ta đã đi đâu rồi? Chị gái tôi bị thiêu chết trong đám cháy, Lục Đồng Quân đang ở đâu" Tô Hạo Trần chất vấn Lãnh Phú Cường.


Vừa mới dứt lời, một giọng nói trầm khàn lạnh lùng vang lên sau lưng.


"Tôi ở đây".


Tô Hạo Trần quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Lục Đồng Quân đang khoác lên mình bộ đồ chú rể, đứng ở đó trông vô cùng sáng chói và điển trai, anh ta tức giận chạy tới: "Sao anh lại ở đây? Không phải anh nên ở trong phòng nghr ngơi hay sao? Tại sao bên trong chỉ có mình chị gái tôi? Tại sao chị ấy trong đó, mà anh lại ở đây."


Lãnh Phú Cường cũng vội vàng bước nhanh về phía Lục Đồng Quân: "Tần Kiều Lam phóng hỏa, Tô Lan Huyên ở bên trong, đã... không cứu được nữa."


Lục Đồng Quân yêu thương Tô Lan Huyên đến nhường nào, ngay cả người ngoài cũng biết, nhưng khi nghe tin Tô Lan Huyên đã bị thiêu chết trong biển lửa, trên khuôn mặt của Lục Đồng Quân không hề có chút phản ứng gì, anh nhìn vào biển lửa, thấy Tần Kiều Lam đã ngã gục xuống dưới mặt đất và cũng không còn cử động nữa, ngọn lửa thiêu rụi hết tất cả mọi thứ.


Nhìn thấy Lục Đồng Quân thờ ơ không hề có biểu hiện gì, Tô Hạo Trần càng tức giận: "Lục Đồng Quân, chị gái của tôi đã bị thiêu chết rồi, anh."


“Chị gái của cậu đang ở bên ngoài khách sạn, cô ấy không sao” Lục Đồng Quân ngắt lời Tô Hạo Trần: “Bên trong chỉ là hình nộm, không phải là chị gái của cậu.”


Những lời này khiến cả Tô Hạo Trần và Lãnh Phú Cường đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng từ biểu hiện của Lục Đồng Quân cho thấy cũng không giống là giả.


Tô Hạo Trần lập tức lao ra ngoài, đội cứu hỏa lao vào dập lửa, Lục Đồng Quân và Lãnh Phú Cường cũng di tản đến khu vực an toàn.


Ở bãi đậu xe lộ thiên bên ngoài khách sạn đông nghịt người, đều là những người đã di tản ra khỏi khách sạn, cũng có những người đi qua dừng lại hóng chuyện.


Tô Lan Huyên đứng ở bãi đậu xe không hề bị xây xước một chút nào, đang được Lâu Yến Vy phấn khởi ôm chặt lấy.


Nhìn thấy Tô Lan Huyên không sao, Tần Chẩn Đông, Tô Khánh Thành, Lý Kính Hòa và những người khác cũng hạnh phúc rơi nước mắt.


Một phen hoảng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK