Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lan Huyên oán trách: “Thật là hời cho anh rồi, khi nào anh xong việc trở lại, em ở đây đã mệt chết đi sống lại, anh thì ngược lại nhàn nhã”


Trong video, Lục Đồng Quân thoải mái nhấp một ngụm trà, trên miệng nở nụ cười: “Lan Huyên, đây là em kêu người đưa anh tới đây trong đêm, Tân Kiều Lam còn chưa cần câu, đêm qua chỉ câu được một con cá nhỏ”



Đọc nhanh ở VietWriter


“Có chuyện gì vậy?” Tô Lan Huyên gác hai chân lên bàn, uống cà phê.


“Chu Á dẫn người đến, có điều đã bị anh giải quyết hết rồi, tiện thể lừa người của anh ta qua sau đó thu nạp luôn” Lục Đồng Quân sờ chiếc nhẫn trên ngón út: “Đồ vật Lan Huyên đưa, quả thật có ích”


Tô Lan Huyên giơ ngón cái lên, vô cùng khâm phục.


Nhìn thấy chiếc nhãn, Tô Lan Huyên liền nhớ lại cảnh Tân Chấn Đông khóc bù lu bù loa trong xe.



Đọc nhanh ở VietWriter


Tô Lan Huyên nhíu mày khổ sở, dù Tô Lan Huyên nhíu mày mím môi một cái, Lục Đồng Quân đều quan sát kĩ lưỡng, hiểu thấu tâm tư của Tô Lan Huyên.


“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”


“Phía đồng chí lão Tân xảy ra chút chuyện” Tô Lan Huyên khá là đau đầu nói: “Tân Huệ Mẫn thật sự là em gái của đồng chí lão Tân, vừa nãy còn ở chỗ em khóc một trận, chơi chiêu thông cảm”


“Cái này quả thật có chút đau đầu” Lục Đồng Quân lại uống một ngụm trà: “Lan Huyên, em nghĩ thế nào, anh đều nghe theo em hết”


“Anh Lục à, anh không thể như thế” Tô Lan Huyên ôm mặt, chống tay lên mặt bàn: “Anh nuông chiều em vô điều kiện như thế, em sắp mất phương hướng rồi, anh phải đưa ra ý kiến cho em”


Lục Đồng Quân cười cười: “Lan Huyên mà anh quen là một người p tự chủ, có chính kiến, sao có thể mất phương hướng được “Bớt trêu chọc em lại” Tô Lan Huyên môi: “Đúng rồi, chuyện đó của Hồng Hoa, nhanh chóng tìm ra nơi c chuyển đi, Lâu Yến Vy rất lo lắng, kéo dài thời gian nữa thì em lo là Lâu Yến Vy sẽ không giữ được bình tĩnh”


“Đã có manh mối rồi, đợi quyết định cuối cùng” Lục Đồng Quân nói: “Em giữ chặt Lâu Yến Vy là được rồi, việc còn lại giao cho anh”


Câu nói này khiến cho người ta nghe rất yên lòng.


Tô Lan Huyên uống hết ly cà phê, tiện miệng nói một câu: “Người yêu cũ đến công ty rồi, tìm em bàn về dự án hồ phía bắc, em đã mặc kệ anh ta hơn một tiếng”


Nghe vậy, Lục Đồng Quân chấn động: “Còn chưa chết tâm”


Tô Lan Huyên cười: “Mị lực của lão nương đây so với năm đó không hề suy giảm”


Đang nói, Tô Lan Huyên nhìn thấy có người đến, nói : “Em đi họp đây, không nói nữa”





Hạ Vân vội vàng nói: “Lão đại, tôi đi lấy xe ngay”


Mấy người thu dọn một chút, nửa tiếng sau xuất phát.


Ba người đi thẳng vào thành phố.


Đi được nửa đường, Hạ Đình nhìn thấy có một chiếc xe đậu ven đường, nhìn lại lần nữa thì thấy có hai người đang ngỡ đường, từ phía sau nhìn rất quen thuộc.


Hạ Đình hỏi: “Lão đại, anh nhìn thử người đó có giống anh Vạn không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK