Một người phụ nữ càng xinh đẹp và có bản lĩnh thì càng dễ có khả năng bị vấy bẩn và vu oan giá họa.
Đọc nhanh ở VietWriter
Bởi vì chín mươi phần trăm mọi người đều có một tâm lý gọi là “Tôi không thể nhìn thấy người khác tốt hơn tôi được”.
Tô Lan Huyên nghe những người này xúm lại một chỗ bắt đầu soi mói, chế giêu, chế giêu liên tục những vẻ mặt của cô vẫn luôn giữ bình Tĩnh.
Lớp trưởng Tê Đông Quang mở lời nói: “Mọi người bớt nói vài câu đi, chúng ta đều là bạn học với nhau, cho nên không cần thiết phải khiến cho người ta khó xử như vậy”
Đọc nhanh ở VietWriter
Đây là anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?
Nếu anh ta thực sự có lòng muốn ngăn chặn bọn họ lại, thì sẽ không đợi đến bây giờ mới lên tiếng.
Trong lòng Tô Lan Huyên biết vô cùng rõ ràng, cô nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi hỏi: “Xin hỏi chồng của cậu đảm nhiệm chức vụ gì trong tập đoàn Huyên Quân vậy?”
Người vừa rồi cứ liên tục khoe khoang về chồng của mình tên là Lý Hồng Vân, hồi còn học đại học, Lý Hồng Vân đã suốt ngày lẽo đẽo theo sau nịnh nọt Vương Hồng Nhung.
Vẻ mặt của Lý Hồng Vân vô cùng tự hào nói: “Chồng tôi Châu Chấn là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Huyên Quân đấy nhé. Anh ấy quản lý toàn bộ khu vực Hoa Nam và dưới quyền anh ấy cũng khoảng hơn trăm người. Nếu mọi người có ai mà cần giúp đỡ gì đó, thì hãy nói với tôi một tiếng là được”
Tô Lan Huyên tìm kiếm thông tin trong đầu một lát, trong số những người phụ trách khu vực Hoa Nam, không có ai tên là Châu Chấn.
Ngay khi Lý Hồng Vân vừa dứt lời, đã có một số người bắt đầu tâng bốc nịnh bợ rồi.
Lý Hồng Vân tận thưởng lời khen ngợi của mọi người, cô ta đã bay lên đến trời xanh luôn rồi.
“Tô đại mỹ nhân này, trở về nhà hãy bảo chồng của cậu đến tập đoàn Huyên Quân đi, nói tên của chồng tớ cho mọi người ở đó biết là được rồi”
“Xem ra đành phải phụ tấm lòng tốt này của cậu rồi. Chồng của tôi đã bị thương ở chân. Anh ấy không thể làm được công việc của bộ phận an ninh đâu.”
Vừa nghe thấy rằng chân của chồng Tô Lan Huyên đã bị thương, mọi người đều có chút hả hê muốn cười trên nỗi đau của người khác và khuôn mặt lộ ra vẻ thương cảm.
Tôn Quế Như quan tâm nói: “Tô Lan Huyên, vết thương của chồng cậu có nghiêm trọng không? Chồng tôi làm việc ở trong bệnh viện, nói không chừng có thể giúp được”
“Tôn Quế Như thật lòng quan tâm đến cô.
“Cũng không nghiêm trọng lắm, cảm ơn cậu” Tô Lan Huyên nói: “Mọi người cứ ăn đi nhé, tôi còn có việc phải làm nên đi trước đây”
“Tô Lan Huyên thực sự không muốn so đo tính toán với những bạn học cũ này, cô không hề vạch trần Lý Hồng Vân, cô cũng cảm thấy chẳng việc gì phải làm như vậy.
Thế nhưng trong mắt người khác thì hành động này của cô lại chính là lâm trận bỏ chạy.
Vương Hồng Nhung đứng dậy kéo lấy Tô Lan Huyên: “Tô đại mỹ nhân này, mọi người vừa tụ tập lại với nhau thì cậu đã muốn đi rồi, cũng không nể mặt chúng tôi quá rồi đấy, cậu không cần phải ngại làm gì đâu, chúng tôi cũng có kỳ thị khinh thường vì cậu ở nhà làm nội trợ đâu: Vương Hồng Nhung ấn Tô Lan Huyên ngồi xuống và làm như vô tình khoe chiếc vòng tay mới mua trị giá hàng trăm triệu của cô ta.
“Tô đại mỹ nhân, phụ nữ ấy mà một khi đã bước qua tuổi ba mươi thì già đi nhanh lắm, cậu không thể ngược đãi chà đạp bản thân mình như vậy được. Cậu phải sống một cách tỉnh tế, sử dụng các sản phẩm chăm sóc da chất lượng và mặc những bộ quần áo đẹp vào.” Vương Hồng Nhung để lộ cổ tay của mình ra, chiếc vòng tay sáng bóng lấp lánh rất bắt mắt.