“Yên tâm đi, không vấn đề gì.” Hạ Lăng vô cùng tự tin nói: “Qua không lâu nữa cháu nhất định sẽ phá vỡ kỷ lục của Lão Đại”.
“Có muốn đi gặp Lão Đại một lát không?” Vạn Hoài Bắc nói: “Lần này các chú đi, lần tới gặp lại nhau cũng không biết chắc sẽ là khi nào nữa.”
“Không đi” Hạ Lăng nói: “Cháu còn phải đi luyện tập”,
Nói xong Hạ Lăng xoay người đi đến phòng huấn luyện. Lục Đồng Quân đã gấp đến nỗi không chờ đợi được muốn rời khỏi đảo, quay về thủ đô. Sau khi sắp xếp xong xuôi, buổi trưa hôm đó Lục Đồng Quân liền xuất phát.
Ngoài miệng nói không đi gặp Lục Đồng Quân, nhưng đến khi Lục Đồng Quân đi, Hạ Lăng vẫn đi xem.
Cậu đứng ở bờ biển nhìn theo con thuyền Lục Đồng Quân rời xa, trong lòng lại thật sự cảm thấy lưu luyến không nỡ.
“Hạ Lăng, sao thế, không nỡ à?” Không biết từ lúc nào Xa Thành Luân đã đứng đằng sau lưng Hạ Lăng. “Thầy Xa” Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn Xa Thành Luân.
“Khoảng thời gian này Lục Lão Đại ở trên đảo dưỡng thương đều là cháu chăm sóc cho anh ấy, nảy sinh tình cảm cũng là chuyện bình thường” Xa Thành Luân nói: “Cháu không có cha mẹ, lại kính nể lục Lão Đại, coi anh ấy như tấm gương để noi theo, trong lòng bất tri bất giác cũng coi anh ấy như cha của mình”
“Thầy Xa, cháu không có” Hạ Lăng lập tức phủ nhận. Cậu mới không để cho người khác nhìn thấu tâm tự của cậu.
Xa Thành Luân mỉm cười nói: “Đừng quên thầy là thầy của cháu. Lĩnh vực tâm lý học này thầy cũng nghiên cứu rất nhiều.”
"Thầy Xa” Hạ Lăng bĩu môi: “Cháu chưa từng gặp cha mẹ, không biết dáng vẻ của bọn họ trông như thế nào, Lục Lão Đại đã nói sẽ giúp cháu tìm lại cha mẹ của mình”
Xa Thành Luân hỏi: “Vậy cháu muốn tìm bọn họ sao?”
“Không biết nữa” Hạ Lăng lắc đầu. Cậu thực sự không biết, có điều Lục Đồng Quân rời đi rồi, quả thực cậu cảm thấy hơi mất mát.
Trong khoảng thời gian huấn luyện này, Lục Đồng Quân sẽ đi chỉ đạo, vừa giống như thầy giáo vừa giống như một người cha.
Điều này khác hoàn toàn với lúc Lão Tiết còn có cả Xa Thành Luân dạy dỗ cậu.
Xa Thành Luân nhìn theo con thuyền Lục Đồng Quân rời đi, nhẹ giọng nói một câu: “Cháu và Lục Đồng Quân thực sự có rất nhiều chỗ tương tự nhau giống như cha con”
Rốt cuộc hôm nay Tô Lan Huyên cũng có được sự thanh tịnh, Sở Lâm Minh không tặng hoa tới đây nữa.
Mấy ngày nay nhờ có việc bán hoa cô cũng đã kiếm được gần ba chục triệu, Tô Lan Huyên dự định buổi tối mời An Nhã Hân cùng với Hạ Bảo đi ăn một bữa ra trò.
Cuộc phẫu thuật của Tô Hạo Trần đã được sắp xếp ổn thỏa, thời gian vào ngày mai, đây cũng là một tin rất tốt.
Người gặp được chuyện vui mừng thì tâm trạng cũng thoải mái, khi Tô Lan Huyên thu dọn đồ đạc tan
làm, cô vẫn luôn ngâm nga giai điệu nhỏ.
Ra khỏi công ty, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tâm trạng vui vẻ của Tô Lan Huyên lập tức biến mất sạch.
Tô Lan Ninh đã đợi dưới của công ty được một lúc lâu.
Mỗi ngày Sở Lâm Minh đều tặng hoa cho Tô Lan Huyên, sau khi Tô Lan Ninh biết được chuyện này, suýt chút nữa cô ta đã tức điên người.
Chồng của mình lại đi tặng hoa cho bạn gái cũ, Tô Lan Ninh có thể không phát điên được sao? Vừa nhìn thấy Tô Lan Huyên, Tô Lan Ninh hận không thể lao tới xé xác Tô Lan Huyên.
“Chị, cảm giác được nhận hoa của chồng tôi tặng như thế nào?” Tô Lan Ninh nói năng úp mở, rõ ràng đang rất phẫn nộ những lại vẫn áp chế.
“Cực kỳ sướng” Tô Lan Huyên cố ý chọc tức Tô Lan Ninh: “Mỗi ngày tặng một bó hoa lớn như vậy, tâm trạng khá là tốt. Đúng rồi, Sở Lâm Minh có tặng hoa cho cô không? Qua hai ngày nữa là đến lễ tình nhân rồi, cô nhớ nhắc nhở anh ta nhé”.
Tô Lan Ninh bực tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tô Lan Huyên, chị không thể buông tha cho Sở Lâm Minh sao? Anh ta đã là chồng của tôi rồi, chị còn chiếm giữ anh ta để làm gì?
Tô Lan Ninh thật sự không có cách nào cả, Sở Lâm Minh sẽ không nghe lời cô ta, cô ta không ngăn cản được anh ta nên chỉ có thể tới tìm Tô Lan Huyên.
“Lúc trước có tính kế với tôi, lúc gả cho anh ta hẳn là cô nên nghĩ tới ngày hôm nay rồi mới phải” Tô Lan Huyện cười lạnh nói: “Lúc đối phó với tôi có tính toán từng chút một. Sao nào, Sở Lâm Minh này cô không nắm giữ được à?”
Thực ra Tô Lan Huyên rất mong muốn Tô Lan Ninh có thể quản Sở Lâm Minh thật kỹ càng, cô cũng không muốn nhìn thấy Sở Lâm Minh nữa.
“Trái tim của anh ta đều ở chỗ chị, tôi có thể làm gì được hả? Hiện giờ chỉ là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, Sở Lâm Minh nhìn trúng chị có thể mang lại lợi ích cho anh ta, anh ta sẽ không dễ dàng buông tay đâu”. Trong giọng nói của Tô Lan Ninh lộ ra vẻ bất lực, đã sắp khóc đến nơi: “Tôi cầu xin chị, chị hãy nhường lại Sở Lâm Minh cho tôi đi. Chị đã có bạn trai rồi, buông tha cho Sở Lâm Minh đi”.
Tô Lan Huyên cũng nghe ra được sự bó tay chịu trói trong giọng điệu của Tô Lan Ninh. Đối với sự vô liêm sỉ của Sở Lâm Minh, cô cũng không biết làm thế nào cho phải.
“Tô Lan Ninh, năm năm trước hai mẹ con cô sắp đặt người đàn ông kia, rốt cuộc người đó là ai?” Lần đầu tiên Tô Lan Huyên hỏi Tô Lan Ninh: “Đứa bé năm đó thật sự đã chết rồi sao? Chỉ cần cô nói ra sự thật, có lẽ tôi sẽ suy xét về chuyện buông tha Sở Lâm Minh”
Tô Lan Huyên không tin tưởng Tô Khánh Thành.
Mấy lần Tần Huệ Mẫn lấy đứa bé kia ra uy hiếp cô, khả năng là đứa bé không ở trong tay Tần Huệ Mẫn, nhưng không chắc là đã chết.
“Người đàn ông kia, anh ta, anh ta.”
Tô Lan Ninh nhất thời không đáp lại được. Năm đó cô ta hãm hại Tô Lan Huyên, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi, người đàn ông năm đó cô ta cũng không còn liên lạc lại nữa.
“Làm sao?" Tô Lan Huyên nhíu mày hỏi.
“Tôi nói thật với chị vậy, chuyện cũ đã qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không biết làm thế nào để liên lạc lại với người đó nữa” Tô Lan Ninh nói: "Thậm chí đến con của chị cũng là cha tôi xử lý, tôi không rõ lắm. Nhưng mà mẹ tôi nói đứa bé đó vẫn còn sống.”
"Thật sự còn sống sao?” Trong lòng Tô Lan Huyên có chút kích động, có lẽ là thời gian dài ở chung với Hạ Bảo nên tình yêu thương của một người mẹ ẩn sâu dưới đáy lòng đã bị kích phát, gần đây cô rất muốn tìm lại đứa bé kia.
“Tôi lừa chị làm gì, có điều tôi cũng không biết đứa bé kia đang ở đâu? Tô Lan Ninh cất lời: “Dù sao chắc hẳn vẫn còn sống, nếu không ở bữa tiệc nhận người thân, chúng tôi cũng sẽ không tìm người đến giả mạo”
Lời Tô Lan Ninh và Tô Khánh Thành nói hoàn toàn khác hẳn nhau, bất kể ai đang nói thật ai đang nói dối, cô đều phải tự mình kiểm chứng.
Tô Lan Ninh quan sát sắc mặt Tô Lan Huyên, trong lòng nảy lên một kế, nói: “Có lẽ không biết chừng đứa nhỏ đã bị người đàn ông năm đó mang đi rồi. Tô Lan Huyên, chỉ cần chị trả lại Sở Lâm Minh cho tôi, tôi sẽ giúp chị đi tìm lại đứa bé. Đợi lát nữa tôi sẽ trở về tìm người đàn ông kia, có lẽ có thể liên lạc được với anh ta.”
“Được." Tô Lan Huyên đã quá nhớ về đứa nhỏ kia rồi.
Buổi tối Tô Lan Huyên hẹn An Nhã Hân, cô đi đón Hạ Bảo, đi thẳng tới chỗ ăn cơm.
An Nhã Hân vừa nghe thấy Tô Lan Huyên mời đi ăn, lập tức cực kỳ hưởng ứng.
“Tô Lan Huyên, từ đời thuở nào cậu có bao giờ mời đi ăn đâu, hôm nay phát tài đó à?” An Nhã Hân nhìn thấy Hạ Bảo, hai mắt sáng lấp lánh: "Oa, Bé Bảo, đáng yêu quá đi mất. Nào, để cho chị bẹo mặt em đi”
“Không đâu.” Hạ Bảo trốn sau Tô Lan Huyên, dầu môi cực kỳ kiêu ngạo: “Chỉ có vợ tương lai mới có thể bẹo mặt em thôi.”
“Ghê chưa, nhỏ như vậy đã muốn tìm vợ cơ à” An Nhã Hân trêu ghẹo nói: “Tô Lan Huyên, về sau cậu được hưởng phúc rồi, Bé Bảo sẽ tìm cho cậu chục cô con dâu về hầu hạ cậu.”
Hạ Bảo ôm Tô Lan Huyên: “Sau này để chị làm vợ của em.”
An Nhã Hân nghe vậy sửng sốt, bật cười nghiêng ngả: “Đợi em lớn lên thì chị của em đã già lắm rồi. Tô Lan Huyên, đây là cậu nhận nuôi một tấm chồng từ bé đấy”
Tô Lan Huyên liếc nhìn An Nhã Hân khinh thường: “Bé Bảo nghịch ngợm, cậu cũng mù quáng hùa theo nó, mau chọn đồ ăn đi. Lần này được hưởng số tiền bất chính, ăn cơm còn không chặn được cái miệng của cậu lại.”
“Cái gì mà được hưởng số tiền bất chính?” An Nhã Hân thuận miệng hỏi một câu.