Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem ra, bữa cơm này của chúng ta phải tự mình trả tiền rồi, một nhân viên bảo vệ, chỉ sợ ăn một miếng cơm cũng khiến anh ta phá sản mất”


*Có một số người tốt nhất không nên giả vờ giả vịt làm gì nếu không có tiền. Ban nấy còn nói Tô Lan Huyên bị lừa, tôi thấy cô ta mới chính là người bị lừa thì có.”



Đọc nhanh ở VietWriter


“Đây chắc chắn là trò đùa hài hước nhất trong năm nay.”


Lý Hồng Vân không cam lòng, cô ta cố gắng chống đỡ, hỏi lại Châu Chấn: “Trước đây anh nói với tôi răng nhà mình là dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là giáo sư đại học, người địa phương, những lời này chẳng lẽ cũng là giả?”


Nếu Tô Lan Huyên không có ở đây, Châu Chấn chắc chắn sẽ giả vờ đến cùng, nhưng bây giờ làm sao anh ta dám giả vờ giàu có được nữa.


Giọng của Châu Chấn càng lúc càng nhỏ, anh ta nói: “Cha mẹ anh bán sách ở ven đường, đây không phải là dòng dõi thư hương hay sao?



Đọc nhanh ở VietWriter


Hồng Vân, cái này không tính là anh lừa em.”


Lý Hồng Vân tức đến muốn hộc máu: “Vậy anh nói bọn họ là giáo sư đại học chẳng lẽ không phải là nói dối? Bảo sao tôi và anh đã đăng ký kết hôn rồi, anh vẫn chưa từng đưa tôi đi gặp cha mẹ, luôn bảo bận quá không có thời gian, hóa ra anh chính là một kẻ lừa đảo.”


“Thi thoảng họ cũng sẽ tới trường đại học để thu thập sách, mọi người thường gọi đùa họ là giáo sư, đây cũng không tính một lời nói dối”


“Châu Chấn.”


Sắc mặt Lý Hồng Vân đã tái mét vì tức giận: “Tôi muốn kiện anh tội lừa đảo trong hôn nhân, đồ dối trá.”


“Chuyện này sao có thể trách anh được chứ? Ai bảo em quá tham hư vinh, nếu anh không nói vậy, đời nào em chịu gả cho anh?” Châu Chấn nói: “Hồng Vân, anh thực sự rất yêu em, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, công việc hiện tại của anh cũng đủ để nuôi sống em mà.”


“Nuôi được cái rắm” Lý Hồng Vân tức giận đến không còn mặt mũi ở lại nơi này, mặt đỏ tai hồng, xoay người rời đi.


“Hồng Vân, Hồng Vân.”


Châu Chấn vội vàng đuổi theo, hai người lôi kéo lẫn nhau, đột nhiên Lý Hồng Vân vén quần áo của Châu Chấn lên khiến lưng của anh †a lộ ra, bên trên áo có một lỗ thủng lớn rông còn rất rõ.


Mọi người bật cười, Lý Hồng Vân hoàn toàn mất hết mặt mũi, vứt quần áo, vừa chạy vừa khóc.


“Hồng Vân” Châu Chấn nhặt quần áo lên, nói với Tô Lan Huyên: “Tổng giám đốc Tô, ngại quá, tôi đi dỗ vợ mình đã” Sau đó anh ta quay người rời đi.


Tô Lan Huyên có thể nhận ra Châu Chấn thực sự rất yêu Lý Hồng Vân, nếu không, anh ta sẽ không chiêu đãi tất cả mọi người vì muốn giữ thể cho vợ mình. Bữa này chắc chắn tiêu phí đến tiền trăm triệu, ăn xong chỉ sợ cũng tán gia bại sản.


Lý Hồng Vân vừa rời đi, trong phòng bao liền yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất. Tất cả mọi người đều đang chờ Tô Lan Huyên nói chuyện, theo dõi sắc mặt của Tô Lan Huyên để hành xử.


Vương Hồng Nhung ban nấy vẫn còn châm chọc Tô Lan Huyên giờ cũng im hơi lặng tiếng, ánh mắt đảo qua chiếc vòng cô đang đeo trên tay.





Tô Lan Huyên mượn lời đáp trả luôn: “Bây giờ chồng tôi đang bị thương ở chân nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại nhà. Tôi cũng đâu ngờ mọi người lại nhiệt tình tới vậy, vội vã giúp tôi giới thiệu công việc của chồng tôi luôn.”


Mọi người ở đây đâu phải nhiệt tình, họ chỉ muốn nhìn Tô Lan Huyên mất mặt.


Nhưng không ngờ tên hề trong vở hài kịch lại chính là họ.


Tô Lan Huyên đứng dậy, cười nói: “Mọi người từ từ dùng bữa đi, tôi còn có việc, xin phép đi trước”


Vừa nghe thấy Tô Lan Huyên muốn rời đi, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.


Nếu Tô Lan Huyên đi rồi, bữa cơm này ai sẽ thanh toán?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK