Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những đồ trang trí trong phòng đều hết sức quen thuộc, những món đồ gốm bày trên kệ kia cũng cực kỳ thân thuộc.


Tô Lan Huyên bị những thứ này làm cho chấn động, hỏi: “Luis, căn phòng này là do ai bài trí vậy?”.



Đọc nhanh ở VietWriter


“Mẹ nuôi tôi” Luis rót nước cho Tô Lan Huyên: “À đúng rồi, cô gái xinh đẹp hay đi cùng chị đâu rồi, sao không thấy nữa? Võ công của cô ta thật lợi hại, có thể dạy tôi hai chiều hay không?”


Tô Lan Huyên hoàn toàn đắm chìm trong những thứ đồ gốm sứ này. Mẹ cô cũng rất thích những món đồ thủ công mỹ nghệ này. Tất cả số pha, rèm cửa, đèn treo,… trong nhà đều giống y hệt với phòng của Tô Lan Huyên ở nhà họ Tô.


Nói chính xác thì là, tất cả những thứ này đều giống y như đúc trong căn phòng trước lúc tám tuổi mà Tô Lan Huyên ở.


Sau tám tuổi, mẹ qua đời, cô liền bị Tần Huệ Mẫn đuổi đến ở nhà kho. Phòng cũ của cô bị Tô Lan Ninh bá chiếm mất.



Đọc nhanh ở VietWriter


“Không thể nào, không thể thể được!” Tâm trạng Tô Lan Huyên kích động, nhất thời mất khống chế. Cô túm lấy tay Luis, giọng nói run rẩy hỏi cô ta: “Mẹ nuôi cô tên là gì? Bà ở đâu? Bây giờ tôi muốn gặp bà.”


“Chị sao thế?” Luis nghi hoặc không hiểu gì nhìn Tô Lan Huyên: “Mẹ nuôi tôi ra ngoài rồi, chắc là ngày mai mới về”.


“Ngày mai, được, ngày mai” Tô Lan Huyên cầm chiếc bình thủ công mỹ nghệ trên kệ lên hỏi: “Tất cả những đồ gốm sứ này đều là mẹ nuôi cô làm sao?”


“Ừ, mẹ nuôi tôi có sở thích này. Bà nói chuyện này có thể hun đúc tính cách”


Tô Lan Huyên vuốt ve bình gốm: “Trước kia mẹ tôi cũng cực kỳ thích làm những thứ này. Bà ấy còn khắc dấu ấn của mình dưới đây những chiếc bình nữa…”


Tô Lan Huyên lật xem dưới đáy bình, bị chữ “Uyển” khắc dưới đáy bình làm chấn động.


Mẹ cũng có thói quen khắc một chữ “Uyển” như thế này.


Lúc cô không biết tên thật của mẹ là Lệ Thu Uyển, còn từng hỏi mẹ tại sao lại khắc chữ “Uyển” này mà không phải là chữ nào khác.


Lúc đó mẹ chỉ cười dịu dàng, không nói gì. Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?


Vào đúng lúc này, có tiếng xe lái vào trong sân nhà, Luis nói: “Có lẽ là mẹ nuôi tôi về sớm rồi”


Luis đi ra ngoài xem, Tô Lan Huyên nghe thấy Luis dùng tiếng địa phương vui vẻ chào: “Mẹ nuôi, hôm nay có thu hoạch gì không ạ?”.


Tô Lan Huyên cũng nhịn không nổi nữa, buông bình gốm trên tay xuống, bước chân loạng choạng đi ra ngoài.





Người phụ nữ kinh ngạc đến mức đồ vật ở trong tay đều rơi hết xuống đất, khó tin hỏi lại: “Con là… Lan Huyên?”


Mười mấy năm rồi, Tô Lan Huyên đã trở thành một cô gái trưởng thành, khuôn mặt đã có nhiều nét thay đổi, người phụ nữ nhất thời không dám xác nhận.


“Vâng, con là, con là Tô Lan Huyên” Tô Lan Huyên bước xuống thềm, khuôn mặt đã nhạt nhòa nước mắt. Cô không dám tin người mẹ đã qua đời mười mấy năm vẫn còn sống khỏe mạnh đứng trước mắt mình.


Đôi tay Tô Lan Huyên run rẩy. Cô muốn chạm vào người phụ nữ nhưng lại sợ đó chỉ là ảo tưởng.


Mộ phần của mẹ rõ ràng vẫn còn ở mộ viên thủ đô mà, Tần Chẩn Đông còn trông coi mà, năm đó chính mắt cô trông thấy mẹ nhắm mắt qua đời mà.


“Lan Huyên, con gái của mẹ” Người phụ nữ cũng nước mắt giàn giụa, kích động mà ôm chầm lấy Tô Lan Huyên vào lòng: “Lan Huyên, là mẹ đây. Con gái ngoan của mẹ, Lan Huyên”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK