Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nghe nói đó là con gái của tập đoàn An thị, vẻ mặt Lạc Huy Hoàng hơi thay đổi, khóe miệng anh ta lộ ra một nụ cười nhẹ.


Không ngờ lại là kẻ giàu có.



Đọc nhanh ở VietWriter


Lạc Huy Hoàng thành thật lắc đầu, dù Linda ngạc nhiên nhưng cũng không nhiều lời, cô ta bảo Lạc Huy Hoàng cố gắng thể hiện tốt và phấn đấu sớm trở thành nhân viên chính thức.


Sau khi Linda rời đi, điện thoại di động của Lạc Huy Hoàng đổ chuông. Anh ta nhìn màn hình rồi cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai, anh ta mới hạ giọng nói: “Có chuyện gì vậy?”


Đầu dây bên kia có giọng của trẻ con truyền đến và còn có giọng lo lắng của một người phụ nữ: “Huy Hoàng, có vẻ đứa bé này bị sốt và quấy khóc suốt. Chuyện này cứ tiếp diễn thì nó sẽ chết mất.”


“Mua thuốc hạ sốt là được.” Lạc Huy Hoàng còn muốn nói gì đó nhưng thấy đồng nghiệp đi tới, anh ta cố ý tăng âm lượng lên nói: “Chị, em mua sữa bột gửi cho chị rồi. Chị nhớ lấy nhé. Em đang bận, tối nay nói chuyện sau”



Đọc nhanh ở VietWriter


Nhà cũ nhà họ Lục.


Tô Lan Huyên ngẩn người ở trong phòng, có lúc ngồi lặng thinh ở trên cửa sổ ban công suy nghĩ mấy thứ, cũng có lúc đi tới đi lui trong phòng không ngừng.


Giữa mẹ và con có một sự thần giao cách cảm và cô tin chắc rằng Tứ Bảo vẫn chưa chết.


Nhưng người đang ở đâu? Ai có khả năng trộm đứa bé đi nhất? “Mẹ ơi” Hạ Lăng mở cửa bước vào: “Em trai sốt ba mươi chín độ” Vừa nghe thấy Tam Bảo bị sốt, Tô Lan Huyên lo lắng vội vàng đến phòng em bé.


Tam Bảo bị sốt và quấy khóc không ngừng, hai ngày nay Tam Bảo khóc quá nhiều, cổ họng đã khàn đi.


Tô Lan Huyên đau lòng nhận lấy đứa bé từ trong tay người giúp việc,cô sốt sắng nói: “Để người đi chuẩn bị xe đưa đứa bé đi bệnh viện”


“Vâng, thưa mợ chủ, tôi đi ngay Ông cụ Lục và Trần Hương Thủy cũng sửng sốt, bởi vì đột nhiên Tam Bảo sốt


cao nên cả nhà họ Lục hoảng loạn một hồi.


Lục Đồng Quân không có ở nhà, Tô Lan Huyên cũng không có thời gian thông báo cho anh mà cô đã đưa con trai đến bệnh viện.


Đúng lúc Lâu Yến Vy trở về từ bên ngoài và đi cùng với cô.


Tứ Bảo bị mất tích, Tam Bảo sốt cao, Trần Hương Thủy lo lắng đến mức bị nhiệt, miệng phồng rộp, giọng nói khàn khàn, mắt sưng lên vì khóc..


“Tất cả là tại tôi, tất cả đều là tại tôi” Trần Hương Thủy đánh vào ngực mình tự trách bản thân.


Ông cụ Lục nhìn cũng đau lòng: “Hương Thủy, con bình tĩnh đi, đứa bé sẽ không sao đâu.”


Bệnh viện phụ nữ và trẻ em thủ đô. Tô Lan Huyên đưa đứa trẻ đến gặp bác sĩ và truyền dịch hạ sốt.





Hai ngày nay Tô Lan Huyên tiều tụy đi rất nhiều, người tinh tường nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.


“Lâu Yến Vy, em có tin tức gì về Tần Kiều Lam không?”


“Không có.” Lâu Yến Vy nói: “Phía anh rể không tìm thấy, em càng không tìm được. Em nhờ cả đội trưởng Lãnh đến thẩm vấn Lệ Quốc Phong nhưng ông ta cũng không biết”.


Tô Lan Huyên biết Lục Đồng Quân đã thẩm vấn rất nhiều người nhưng vẫn chưa


có tin tức gì mà kẻ bắt cóc Tứ Bảo cũng không có động thủ gì nữa nên cảnh sát cũng đành bất lực.


Tô Lan Huyên tự nhủ: “Làm sao có thể có một vụ án không có dấu vết như vậy? Cảnh sát đã điều động rất nhiều người, Lục Đồng Quân cũng dốc hết sức, tại sao lại không có manh mối? Không thể như vậy được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK