Vừa mới bước xuống đã có hai người đàn ông từ phía sau lao tới, một người bịt miệng, một người túm tay túm chân, hành động giống hệt như lúc nãy tóm Trần Long đi.
Hai người nâng Tô Lan Ninh lên nhanh chóng đi sâu vào bên trong rừng cây đước.
Bên kia.
Xe của Tô Lan Huyên dừng lại ở chỗ sâu trong rừng cây, Trần Long bị đá xuống xe, sau đó lại bị người của Tô Lan Huyên nhanh chóng trói lên một thân cây.
Xung quanh bốn phía không có một ai, cho dù Trần Long có gào vỡ cổ họng cũng không có ai nghe thấy.
Tô Lan Huyên chậm rãi bước xuống xe, cô không thể không cảm ơn Tô Lan Ninh đã tìm được một nơi tuyệt vời như thế này.
Trần Long nhìn hai người đàn ông kè kè bên cạnh một trái một phải, bị dáng vẻ này dọa sợ ngu người: “Cô Tô, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi”
Tô Lan Huyên lạnh lùng nhếch miệng cười, đi tới trước mặt Trần Long, lục lọi trong túi của anh ta lấy ra được tập tiền, cười khinh bỉ nói: “Trăm rưỡi triệu của Tô Lan Ninh đưa à? Chỉ có một chút này thôi sao?”
“Cô Tô, tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc, huống hồ tôi cũng chưa làm gì có cả không phải sao. Cô đại nhân đại lượng tha cho tôi đi mà.” Trần Long cuống quýt xin tha.
“Anh cảm thấy tôi sẽ tha cho một tên đàn ông năm năm trước đã xâm hại tôi được sao?” Ánh mắt Tô Lan Huyên tràn ngập sự lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Trần Long, trong mắt xuất hiện sự oán hận: “Hiện giờ tôi hận không thể một đao giết chết anh, anh thật sự cho rằng tôi bảo Tô Lan Ninh tìm anh là vì muốn tìm đứa bé kia sao?”
Trần Long đã phản ứng lại, ánh mắt nhìn Tô Lan Huyên đầy sự kinh hãi: "Cô là vì trả thù?”
“Ha!” Đôi mắt Tô Lan Huyên sắc bén nhìn vào Trần Long: “Tô Lan Ninh cô ta chủ động tìm anh ra mặt, tôi cũng không cần nhọc lòng nữa, vui mừng như vậy tại sao lại không làm cơ chứ? Anh có biết năm đó sau khi tôi tỉnh lại, điều tôi muốn làm nhất là gì không?”
Tô Lan Huyên hững hờ thản nhiên chơi đùa với con dao trong tay, nỗi oán hận khi nhận được điện thoại của Tô Lan Ninh năm năm trước cũng đã bộc phát ra.
Cô gọi điện thoại cho Lý Kính Hòa hỏi mượn bốn người, buổi tối hôm nay cô thay bản thân tìm lại sự công bằng cho chính mình.
“Cô Tô, tha mạng cho tôi, cầu xin cô tha cho tôi một con đường sống. Tôi không lấy tiền nữa, đây đều là em gái cô muốn hãm hại cô, không liên quan gì đến tôi cả.” Trần Long giãy giụa muốn tránh nhưng hai tay hai chân anh ta đã bị buộc chặt, hoàn toàn không thoát ra được.
Trần Long đang hối hận biết vậy lúc đầu không làm, là anh ta bị tiền tài mê muội mới đồng ý với Tô Lan Ninh đi làm việc này.
Ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, hôm nay anh ta thua trong tay của Tô Lan Huyên, muốn thoát thân chắc chắn rất khó khăn.
“Tha cho anh để anh lại đi giúp Tô Lan Ninh hãm hại người sao?” Tô Lan Huyên bóp chặt cằm Trần Long, trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý: “Hiện tại tôi nhìn anh chỉ cảm thấy buồn nôn. Là anh đã giúp Tô Lan Ninh hủy hoại tôi, anh là đồng lõa của cô ta, bây giờ tôi cực kỳ muốn giết chết anh”
Ở dưới ánh sáng ban đêm, con dao trong tay Tô Lan Huyên sáng lên một tia lạnh lẽo.
Trần Long sợ tới mức suýt chút nữa vãi đái ra quần: “Cô Tô, cô bình tĩnh lại một chút, năm đó tôi hoàn toàn không chạm vào cô, đó là tôi lừa Tô Lan Ninh thôi”
“Vô liêm sỉ, dám làm không dám nhận” Tô Lan Huyên phẫn nộ nói: “Vừa rồi chính miệng anh thừa nhận rồi, anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng sao?”
“Lời tôi nói là sự thật mà." Trần Long vội vàng giải thích: “Năm đó tôi nhận tiền rồi nhưng lúc mà tôi đi vào trong phòng lại hoàn toàn không có bất kỳ ai cả. Tôi thật sự không hề chạm vào cô. Tôi mà nói dối nửa câu tôi là cháu của cô”.
Năm đó Tô Lan Ninh chuốc thuốc Tô Lan Huyên, Trần Long vẫn luôn đứng bên cạnh chờ đợi. Lúc ấy anh ta thực sự đã thèm nhỏ nước miếng với dung mạo xinh đẹp của Tô Lan Huyên, vẫn luôn chờ tới lúc Tô Lan. Huyên trúng chiêu bị đưa về phòng.
Trần Long nhận được tin nhắn của Tô Lan Ninh bảo anh ta đi tới phòng số 806, trong phòng căn bản. không có một ai. Sau đó mới biết là số phòng bị rơi, anh ta đã đi nhầm phòng, phòng anh ta đi vào là phòng số 809.
Số 9 biến thành 6, đây cũng không phải là điều mà anh ta có thể đoán trước được.
Đã nhận tiền mà không hoàn thành công việc, Trần Long năm đó định nói việc này cho Tô Lan Ninh nhưng mà Tô Lan Ninh gọi tới cho anh ta nói đã xong việc rồi, còn chuyển nốt số tiền còn lại cho anh ta, thế nên anh ta cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Những lời Trần Long nói không giống như nói dối, nhưng mà năm đó Tô Lan Huyên cũng đã thực sự bị người ta xâm hại.
Tô Lan Huyên không tin, chỉ coi là Trần Long vì muốn thoái thác trách nhiệm nên đã bịa chuyện nói dối.
Tô Lan Huyên buông Trần Long ra: “Muốn tôi tha mạng cho anh cũng không phải là không thể”.
“Thật sao?” Khuôn mặt Trần Long chợt vui mừng: “Cô Tô, cô thật sự là một người xinh đẹp tốt bụng, vậy mau cởi dây thừng cho tôi đi”
“Không vội” Tô Lan Huyên nói: "Thả anh đi cần phải có điều kiện. Chỉ cần anh nói ra chuyện năm đó Tô Lan Ninh bố trí ra cái bẫy để hãm hại tôi cùng với chuyện làm sao mà mua chuộc được anh, kể ra một chữ cũng không được thiếu, vậy thì tôi sẽ tha cho anh”
Trần Long suy xét lời này, bất đắc dĩ nói: “Cô Tô, năm đó tôi thật sự không chạm vào cô.” Giải thích hết chuyện này rồi, vậy thì anh ta không phải ngồi tù đúng không?
“Tôi và Tô Lan Ninh vẫn luôn có mâu thuẫn với nhau, cô ta năm lần bảy lượt muốn hãm hại tôi, lần này tôi cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi. Chỉ cần anh đứng ra chỉ điểm Tô Lan Ninh, vậy thì tôi sẽ tha cho anh. Không phải anh nói anh không làm hay sao, thế thì sẽ không cấu thành tội phạm, anh sợ cái gì chứ?”
Trần Long không xâm phạm có những cũng là phạm tội chưa đạt, cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Trần Long là một tên côn đồ lưu manh làm sao có thể hiểu biết pháp luật, anh ta nhận định bản thân không làm, dù sao cũng là Tô Lan Ninh, đổ hết trách nhiệm lên người Tô Lan Ninh thì anh ta sẽ không sao cả.
Trần Long đồng ý liên tục: “Được được được, tôi nói. Cô Tô, cô nói lời phải giữ lời đó, chuyện này thực sự không có liên quan gì đến tối”
“Lấy máy ghi âm lại lời anh ta nói đi” Tô Lan Huyên phân phó với hai người dẫn tới. Máy ghi âm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, Trần Long vì muốn giữ tính mạng cũng chỉ đành kể hết ra chuyện năm đó.
Có điều Trần Long vẫn luôn nhấn mạnh bản thân anh ta không xâm hại Tô Lan Huyên, chuyện bỏ thuốc là do Tô Lan Ninh làm, không hề liên quan tới anh ta.
Tô Lan Huyên đứng ở một bên nghe, không thể nghi ngờ cô lại nếm trải sự đau khổ của năm năm trước một lần nữa.
Nỗi đau đớn của đêm hôm đó hiện ra rõ ràng trước mắt cô. Một khi nhớ lại nó, sự tức giận và đau đớn lại tràn ngập quanh cô như thủy triều.
Sự bất lực, bàng hoàng của đêm hôm đó đều do Tô Lan Ninh và người đàn ông trước mặt này mang lại cho cô.
Nỗi hận khiến cả người cô run rẩy, lòng bàn tay cũng lạnh bằng.
Sau khi ghi âm xong, Tô Lan Huyên mở mắt ra, trong mắt là một ánh nhìn lạnh lẽo.
“Rốt cuộc đứa bé kia bị ném vào trại trẻ mồ côi nào?”
“Cô Tô, tôi thật sự không biết đứa bé nào cả, vừa nãy tôi chỉ là nói bậy lung tung thôi” Trần Long đã sắp khóc tới nơi, anh ta thật sự là miệng quạ, lời nói ra rước họa vào thân.
Tô Lan Huyên thấy Trần Long không thừa nhận, nói dối luôn mồm, sắc mặt tối sầm: “Nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói”
“Tôi thật sự không biết. Làm sao mà tôi biết cô có con với ai chứ, tôi thật sự bị oan mà. Đã không được lợi lộc gì còn rước họa vào thân” Trần Long vội vàng giải thích: “Tôi không biết đứa bé kia đang ở đâu, cô Tô, cô tha cho tôi đi đi.”
Vệ sĩ hỏi: “Cô Tô, người đàn ông này phải xử lý thế nào?”
“Phể đi, sau đó dẫn theo cả Tô Lan Ninh cùng anh ta đi tới cục cảnh sát” Tô Lan Huyên đầm phập con dao trong tay lên thân cây bên cạnh. Lần này cô không hề nhận từ nương tay nữa.
Nếu như không hỏi ra được gì cũng không cần dài dòng vô nghĩa,
Cho dù những lời người đàn ông này nói là thật hay giả, vừa rồi nếu như cô không dẫn theo người tới đây, đêm nay cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Loại đàn ông này giữ lại cũng là một tai họa. Nếu đã muốn gây ản, vậy thì cô sẽ phế đi “công cụ gây án”.
Con dao cắm vào thân cây phát ra tiếng kêu khậc khập khiến cho Trần Long sợ tới mức nhũn cả chân: "Cô Tô, cô không thể qua cầu rút ván được. Vừa rồi cô đã đồng ý với tôi thả tôi đi. Năm đó tôi thật sự không xâm phạm cô, không phải do tôi làm. Tôi có tâm tư đen tối nhưng mà tôi đâu có ra tay thành công”
Trần Long đã phản ứng lại, anh ta trúng kế của Tô Lan Huyên rồi.
Vốn dĩ Tô Lan Huyên không nghĩ tới chuyện thả anh ta đi.
Vừa rồi chẳng qua là lừa anh ta nói ra mà thôi. “Cô Tô, tha mạng, tha mạng cho tôi... A..”.
Tô Lan Huyên quay lưng lại, vệ sĩ giơ tay chém phập xuống, Trần Long gào lên một tiếng thảm thiết sau đó hôn mê bất tỉnh.
“Cô Tô, người đã dẫn tới rồi” Hai người vừa rồi áp tải Tô Lan Ninh đã dẫn cô ta qua đây.
Tô Lan Ninh nhìn thấy Trần Long bị buộc chặt trên thân cây, còn cả một bãi máu phía dưới đũng quần anh ta, cô ta đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu.