Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Lăng vểnh tai lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện.


Không biết người bên kia điện thoại nói gì mà khiến Tô Hạo Trần tức giận mắng: “Một đám phế vật, tôi nuôi các người làm cái gì không biết.”



Đọc nhanh ở VietWriter


Tô Hạo Trần còn chưa dứt lời, ánh mắt vô tình nhìn thấy Hạ Lăng đang mượn tảng đá che giấu lẳng lặng đi đến.


Trong mắt xẹt qua một tia u ám, Tô Hạo Trần cúp điện thoại.


Hạ Lăng đang nằm rạp phía dưới bỗng không nghe thấy âm thanh nữa, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía giàn nho, không thấy người đâu.



Đọc nhanh ở VietWriter


Hạ Lăng vội vàng đứng dậy nhanh chóng chạy đến dưới giàn nho, nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện ra gì.


Cậu bé đi đến bên cạnh hồ nước, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn xung quanh.


Hồ nước sâu thẳm được bao trùm bởi đêm đen, Tô Hạo Trần đứng trong chỗ tối nhìn thấy Hạ Lăng đang đứng bên cạnh hồ, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý tưởng.


Ma xui quỷ khiến thế nào, Tô Hạo Trần âm thầm đi đến gần. Lúc này Hạ Lăng vẫn chưa hề phát hiện phía sau cậu bé có người.


Tô Hạo Trần ngày càng gần, Hạ Lăng nhìn qua cây cầu hình vòm cũng không thấy gì, đang muốn xoay người, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi đến gần, từ từ bao trùm cả người mình.


Hạ Lăng đột nhiên căng thẳng, cậu bé hoàn toàn có thể cảm giác được có người sau lưng mình, đồng thời cũng cảm nhận được nguy hiểm.


Hạ Lăng không dám bật người quay đầu lại, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, nhờ vào ánh đèn yếu ớt từ phía xa, cậu bé thấy được một ảnh ngược mơ hồ phản chiếu trong hồ.


Bóng người trong nước vươn hai tay về phía cậu bé... “Hạ Lăng, Hạ Lăng? Hạo Trần?” Tiếng gọi của Tô Lan Huyên truyền đến. Đôi tay của bóng người trong nước đột nhiên rụt trở về.





Mà cánh tay vừa nãy suýt đẩy cậu bé hay chỉ đơn giản muốn gọi cậu thì Hạ Lăng nhất thời không biết chính xác được.


Dù sao, cậu bé không hề thích người cậu này.


Tô Hạo Trần thấy Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào mình, cười nói: “Cháu nhìn cậu như vậy làm gì? Chẳng lẽ trên mặt cậu dính gì sao?”


Tô Lan Huyên cũng cảm thấy ánh mắt Hạ Lăng nhìn Tô Hạo Trần không đúng lắm, bỗng gọi: “Hạ Lăng?”.


Hạ Lăng hoàn hồn trả lời: “Mẹ, con đói bụng rồi, chúng ta đi ăn gì đi” Nói xong, Hạ Lăng liền đi về phía sân trước.


Tô Hạo Trần sờ sờ mặt mình, trêu ghẹo nói: “Chị này, chẳng lẽ bộ dáng của em đến mức khiến người khác không dám nhìn sao? Tên nhóc xấu xa này chẳng phải lần đầu tiên không nể mặt em, rốt cuộc em làm gì đắc tội thằng bé vậy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK