Đọc nhanh ở VietWriter
Tứ Bảo cười chảy nước miếng, trông rất đáng yêu, thật có thể chuyển hoá con người.
Tần Kiều Lam nhịn không được vui vẻ nói: “Tứ Bảo, con cũng thích dì đúng không? Ngoan quá”.
Tứ Bảo mấp máy môi và lưỡi, miệng phát ra âm thanh “AA”. Trẻ con ba tháng tuổi nói chuyện ê a thật đáng yêu.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Ôi, Tứ Bảo muốn nói gì với dì hả?” Tần Kiều Lam được chọc cười đến mở cờ trong bụng. Khó kháng cự nhất trên đời này chính là đứa trẻ con trong sáng như tờ giấy trắng.
Tứ Bảo vui vẻ không ngừng khua tay múa chân, khiến cho Tần Kiều Lam đùa giỡn cười ha ha, tâm trạng vô cùng tốt.
Thủ hạ đem sữa đã được pha đến, Tần Kiều Lam cũng tự mình bón cho ăn, Tứ Bảo ăn rất ngoan. Hơn mười phút sau đã uống hết một bình sữa rồi.
Tứ Bảo như thể nể mặt, Tần Kiều Lam cũng không nhẫn tâm tổn thương Tứ Bảo. Không chỉ có vậy, còn đối xử với Tứ Bảo vô cùng tốt, thấy Tứ Bảo phun sữa bẩn hết quần áo, cô ta lập tức cho người đi mua quần áo mới, còn mua thêm một
vài đồ chơi trẻ em về.
Lâu Yến Vy cũng rất lo lắng, điều an ủi duy nhất của cô ta lúc này chính là Bạch Hồng Hoa đã được ra ngoài.
Lãnh Phú Cường nộp tiền bảo lãnh, Lệ Quốc Phong đã bị bắt lại. Lãnh Phú Cường cũng là nói lời giữ lời, cầu tình vớicấp trên.
Hơn nữa trước đây Bạch Hồng Hoa cũng đã từng lập được công, Bạch Hồng Hoa cùng lắm là bị phán án treo, nếu trong thời gian thực thi mà lập được công, có biểu hiện tốt, còn có thể giảm bớt trừng phạt, sớm được tự do.
Lâu Yến Vy khăng khăng muốn đi đón Bạch Hồng Hoa.
Đã lâu không gặp nhau, Lâu Yến Vy nhìn thấy Bạch Hồng Hoa đi ra bèn chạy tới ôm chầm lấy và nói: “Hồng Hoa, nhớ chết tớ rồi, cậu xe nhìn cậu đã béo lên rồi này”
Bạch Hồng Hoa: "..”.