Đọc nhanh ở VietWriter
Ông cụ Lục đột nhiên xuống lầu và nói: “Lan Huyên, hôn lễ của cháu và Đồng Quân chuẩn bị đến đâu rồi? Có phải là thứ bảy tuần sau không?”
“Ông nội, Lục Đồng Quân đang chuẩn bị đấy ạ” Tô Lan. Huyên nói: “Hôn lễ được tổ chức vào thứ bảy tuần sau ạ, đã phát hết thiệp mời đi rồi”.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân không nói cho ông cụ Lục biết về buổi đám cưới giả đó, họ không muốn để ông cụ Lục phải lo lắng.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tô Hạo Trần đứng bên cạnh nghe thấy thì hỏi với ánh mắt phức tạp: “Chị, chị sắp tổ chức hôn lễ với anh rể sao?”
Tô Lan Huyên gật gật đầu nói: “Ừm, chính là thứ bảy tuần sau , Hạo Trần..”
Còn chưa kịp nói xong thì một tiếng khóc nức trời từ bên ngoài truyền đến..
“Cha, người mau cứu Minh Húc, đó là cháu đức tôn của cha đó”.
Là Lục Tử Việt đến rồi.
Tô Lan Huyên cau mày nói với Hạo Trần: “Hạo Trần, em đi lên lầu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa rồi nói chuyện
mạng, thi thể chưa qua bảy ngày xương cốt còn chưa lạnh, chú hai nói lời này thật sự khiến người khác khó lòng chấp nhận”
Nhắc đến cái chết của Trần Hương Thủy, ông cụ Lục cũng tỉnh táo mấy phần nói: “Con trai, lần này ai cũng không cứu được Lục Minh Húc, bắt đầu từ hôm nay cái tên Lục Minh Húc vĩnh viễn biến mất khỏi gia tộc. Từ nay nhà họ Lục không có con người này, anh ta ngồi tù chuộc tội hay bị phán xử bắn cũng không liên quan gì đến nhà họ Lục”
“Cha, cha không thể làm như vậy! Minh Húc cũng là cháu tôn của cha, từ lúc Minh Húc sinh ra đời cha là người đầu tiên ôm nó” Lục Tử Việt gấp gáp nói: “Cha, con đã tốn hơn ba mươi năm thời gian để đi bồi dưỡng nó, trên đời này không có người làm cha nào tốn tâm tư để bồi dưỡng một tên giết người, nó có lỗi sai.”
“Chú hai không chỉ có sai mà là có tội” Tô Lan Huyên
ngắt đoạn lời Lục Tử Việt nói: “Từ xưa đến nay giết người phải đền mạng”.
“Tô Lan Huyên” Lục Tử Việt cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc của mình mà hét lên: “Cái đồ đàn bà ác độc nhà cô, lẽ nào cô muốn Minh Húc ngồi tù cô mới cam tâm sao? Tâm tư của cô sao lại ác độc như vậy?”