Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả thật giống như lời lão đại nói, Lệ Quốc Phong tối nay đã đến tiệc mừng thọ, chẳng qua là bị con trai lớn của Nika Lehman ném đi rồi. Lúc em đến nơi người đã chạy mất, chỉ chậm mất một chút.” Hạ Vân rất buồn phiền, nếu cậu nhanh hơn một bước sẽ không để Lệ Quốc Phong lại chạy mất.


“Trước tiên mặc kệ Lệ Quốc Phong đã, điều tất cả người của Bóng Đêm trong thị trấn đến bên này, để lại một bộ phận bảo vệ Lan Huyên, những người còn lại đi theo tôi”


“Vâng, lão đại, em sẽ đi làm ngay”.



Đọc nhanh ở VietWriter


Lần này Lục Đồng Quân chắc chắn sẽ không cho Tô Lan Huyên đi cùng nữa, anh để Vệ Đông Vệ Tây ở lại phụ trách sự an toàn của Tô Lan Huyên, những người khác đi ứng cứu mấy người Vạn Hoài Bắc.


Một mình Tô Lan Huyên ở trong khách sạn, đứng ngồi không yên. Cô nhìn đồng hồ, trời sắp sáng rồi.


Đêm nay, cô chắc chắn không ngủ nổi, chỉ có thể dày vò chờ đợi tin tức.


Sau nửa đêm, bốn giờ sáng, thời gian mà người ta mệt mỏi nhất, Tô Lan Huyên ngồi dựa trên sô pha cũng có hơi buồn ngủ rồi. Đột nhiên, cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.


Mới đầu Tô Lan Huyên cũng không đi ra ngoài, mãi đến khi có một đám khói dày đặc chui vào theo khe cửa, cô nghe thấy tiếng còi báo, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.



Đọc nhanh ở VietWriter


Vệ Đông Vệ Tây cũng bước ra từ phòng mình. “Chị dâu, khách sạn cháy rồi, trước tiên rời khỏi đây đã” “.”


Tô Lan Huyên đi theo Vệ Đông Vệ Tây, rất nhiều khách cũng xông ra khỏi phòng, nhất thời người xô đẩy nhau, tiếng la hét, kinh hoảng,… tràn đầy cả khách sạn.


Âm thanh báo cháy réo lên không ngừng khiến cho tâm tình người ta hoảng loạn.


Thang máy không thể sử dụng được nữa, tất cả mọi người đều chen về phía thang bộ. Quá nhiều người, đường điện đã hỏng, không có đèn đóm, trong cầu thang chỉ có đèn chỉ dẫn, ánh sáng cũng chỉ mờ mờ.


“Chị dâu, đi bên này” Vệ Tây vừa dứt lời, một đám người đã xông đến, cứ thế cuốn Tô Lan Huyên đi, trong nháy mắt đã cuốn người đi mất.


“Chị dâu! Chị dâu!” Vệ Đồng hồ to. Vệ Tây cũng hoảng lên, đẩy người bên cạnh ra: “Chị dâu!”


Bốn phía là tiếng ầm ĩ, Tô Lan Huyên cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng Vệ Đông Vệ Tây gọi cô: “Vệ Đông, Vệ Tây, tôi ở đây”.


Giọng nói của Tô Lan Huyên bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào kêu cứu. Tất cả mọi người điên cuồng chạy thoát mạng.


Tô Lan Huyên hoàn toàn bị chen đẩy trong đám người đi xuống tầng ba, cô định trước tiên theo mọi người ra khỏi khách sạn rồi lại tụ hợp với Vệ Đông Vệ Tây sau.


Vào đúng lúc này, không biết là đèn flash ở điện thoại của ai lướt qua loáng một cái, Tô Lan Huyên liếc thấy một người quen.


Lehman.


Con trai lớn của Nika. Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?


Trực giác nói cho Tô Lan Huyên biết, cô không thể ra ngoài, Lehman xuất hiện đây chắc chắn không đơn giản.


Nhìn lướt qua những người đang chạy thoát mạng ra bên ngoài, Tô Lan Huyên lại đi ngược dòng người, lấy ra giấy ướt trong túi, dán giấy lên tường, khó khăn đi ngược lại.


Khách sạn xảy ra hỏa hoạn, nhưng trừ đám khói dày, cô hoàn toàn không biết nơi phát cháy là chỗ nào.


Tô Lan Huyên đi ngược lên, ngược lại lại không có bao nhiêu người, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.


Khách sạn có tổng cộng năm mươi tầng, Tô Lan Huyên leo đến tầng mười, đột nhiên tay của cô bị người ta tóm lại.





“Cô cảm thấy tôi là trẻ con ba tuổi à? Tin vào mấy lời vớ vẩn này?” Tô Lan Huyên liếc mắt một cái, cũng dựa vào lan can nghỉ ngơi.


Bất kể đối phương có mục đích gì thì xem ra trước mắt không có hành động ác ý gì.


Luis nghiêng đầu cười một tiếng: “Tôi rất thích cô”. Tô Lan Huyên: “…”


“Tôi có chồng rồi”


Luis bước đến gần Tô Lan Huyên, hơi cúi đầu, cười một tiếng: “Cô trông rất giống mẹ nuôi của tôi, vì vậy tôi rất thích cô”


“Mẹ nuôi của cô?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK