Không thì làm sao mà là chị em được, suy nghĩ cũng đều giống nhau như vậy.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Tô Lan Huyên một cái, thấy hơi chột dạ một chút.
Anh ta sợ Tô Lan Huyên phá, tiết lộ quan hệ của anh ta và Lãnh Phú Cường ra ngoài.
Vạn Hoài Bắc xấu hổ ho nhẹ vài tiếng và nói: “Chuyện này thật không dễ làm..”
Lâu Yến Vy vội vàng cắt ngang lời anh ta: “Vạn Hoài Bắc, chỉ cần anh có thể cứu Hồng Hoa ra ngoài, đừng nói là ba điều kiện, ba trăm điều kiện tôi cũng đồng ý”
Điều kiện này thật sự hấp dẫn nha.
Đọc nhanh ở VietWriter
Chỉ là…
“Lâu Yến Vy, việc này không phải là vấn đề đồng ý hay không đồng ý, mà việc này thật sự rất khó làm”
Lâu Yến Vy nói thô bạo: “Bổn cô nương đã cúi đầu trước thế lực hung ác, anh còn muốn thế nào nữa? Đừng có ép tôi nếu còn ép, cái gì tôi cũng làm được”
Đầu Vạn Hoài Bắc đầy vạch đen anh ta là thế lực hung ác ư?
Tô Lan Huyên khuyên nhủ: “Yến Vy, đừng nóng vội. Việc này còn chưa rõ ràng, có lẽ không tệ như em nghĩ đâu”
*Đều là tại em liên lụy đến Hồng Hoa, cậu ấy chịu uy hiếp của Lệ Quốc Phong nên mới giúp ông ta làm việc” Lâu Yến Vy tự trách.
Nếu Bạch Hồng Hoa thật sự xảy ra chuyện, ngay cả phải cược tính mạng cô cũng muốn cược để cứu người ra.
Vạn Hoài Bắc nói: “Đây là nơi kiến giải, nhưng cũng là nơi đất nước cầu tình, Lâu Yến Vy, nghĩ thoáng ra một chút, đừng để tâm mấy chuyện vặt vãnh nữa, chờ một chút đã”
Lâu Yến Vy không nói lời nào, bưng tách cà phê lên trực tiếp uống một ngụm.
Núi Hoa Đào.
Trên núi lạnh hơn so với trong thành.
Lục Đồng Quân và đại sư Viên đang ở trong nhà chính chơi cờ.
Trong thôn cũng không có mấy hộ dân, mọi người đều đóng cửa đi ngủ, không khí có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Đại sư Viên hỏi: “Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ này của ông?”
“Trên núi thanh tĩnh, thích hợp để dưỡng thương” Tay phải của Lục Đồng Quân hạ quân cờ xuống.
“Vâng”
Sau khi Lục Đồng Quân nhìn thấy đại sư Viên đi vào phòng nghỉ ngơi, anh mới nhấc nạng đi đến cửa.
Trước cửa có hai cây hoa Đào rất lớn, hoa Đào đang nở rộ bừng sáng cả một khu.
Lục Đồng Quân nhìn trái nhìn phải sau đó mở miệng nói với Bóng Đêm: “Đêm nay khách quý nhất định sẽ đến, trông coi cẩn thận”
Hạ Đình và Hạ Vân bèn ẩn giấu vào trong Bóng Đêm.
“Lão đại, em đi canh giữ cửa thôn”