Trong lòng Lãnh Phú Cường không khỏi khiếp sợ. Lâu Yến Vy ra ngoài kiểm sống khi chỉ mới mười sáu tuổi? Vẫn còn là trẻ vị thành niên.
Đọc nhanh ở VietWriter
Lãnh Phú Cường chưa từng coi thường Lâu Yến Vy, sống hơn ba mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh ta tỏ vẻ kính nể với một người phụ nữ.
“Lâu Yến Vy, thật ra muốn cứu Bạch Hồng Hoa cũng không phải là hết cách. Chỉ cần bắt được Tần Kiều Lam cùng Lệ Quốc Phong, lấy công đền tội, tôi sẽ trở về báo cáo với cấp trên để bảo lãnh cho hai người, nể mặt hai người lập được công lao, nhất định cấp trên sẽ giải quyết khoan hồng. Lần này tôi cho cô quyền hạn ấy coi như ngoại lệ, cũng sẽ nói rõ với cấp trên trước”
Lâu Yến Vy do dự.
Đọc nhanh ở VietWriter
Muốn bắt Tần Kiều Lam không thành vấn đề nhưng thực sự bắt Lệ Quốc Phong thì trong lòng cô ta vẫn có chút do dự.
Vạn Hoài Bắc thấy hai người vẫn đang trò chuyện mà bầu không khí lại có phần không ổn, anh ta không nhịn được bước tới: “Cục đá lạnh, hai người vẫn chưa nói chuyện xong sao? Cậu cho cô ấy một câu trả lời dứt khoát đi, xem như nể mặt tớ”
Lãnh Phú Cường liếc nhìn Vạn Hoài Bắc: “Cậu thì có cái mặt mũi gì? Mặt dày?” “Khụ khụ” Vạn Hoài Bắc đưa tay giả vờ ho khan vài tiếng.
Lâu Yến Vy đập bàn đứng dậy: “Được rồi, tôi đồng ý với anh sẽ bắt người trở về, nhưng nếu lúc đó các người vẫn không chịu thả Hồng Hoa thì đừng trách tôi không khách sáo. Tôi nhất định sẽ đào góc tường nhà anh, người có công tới mấy cũng sẽ bị bà đây bẻ thẳng.”
Lâu Yến Vy siết chặt nắm tay vang lên tiếng răng rắc tỏ vẻ quyết tâm. Cong?
Bẻ thẳng?
Câu chuyện mà Lãnh Phú Cường khó khăn lắm mới hiểu được, giờ phút này lại rơi vào mơ hồ.
Vạn Hoài Bắc nghe vậy liền hoảng sợ, chẳng lẽ sắp bại lộ rồi sao, anh ta vội vã đổi chủ đề: “Đừng chỉ tán gẫu thế, đồ ăn sắp nguội rồi, mọi người dùng bữa đi”.
Bác sĩ đã cố định giúp Vạn Hoài Bắc một lần nữa và bó bột cho cánh tay của anh ta.
Lãnh Phú Cường ngồi đối diện với Vạn Hoài Bắc, chờ bác sĩ đi khỏi, anh ta lập tức lên tiếng hỏi: “Ban nay những lời của Lâu Yến Vy rốt cuộc có ý gì? Đào góc tường với bẻ cong thành thẳng là sao?”
Vạn Hoài Bắc giả ngu đáp: “Hả, gì cơ? Tớ không biết!”
“Vạn Hoài Bắc” Giọng điệu của Lãnh Phú Cường có chút nặng nề: “Cậu không nói, tớ sẽ đi hỏi Lâu Yến Vy”
Cái này mà hỏi cô ta chẳng phải sẽ bại lộ ngay sao?
Lãnh Phú Cường chưa đi ra khỏi phòng, Vạn Hoài Bắc đã vội vàng nói: “Lâu Yến Vy nghĩ chúng ta là một đối, cục đá lạnh, chuyện này cũng không thể trách tớ, làm sao tớ biết được trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì, tự nhiên lại hiểu lầm quan hệ của hai chúng ta.”