Đêm tối và gió lớn.
Lan Huyên và những người khác dừng chân tại một thị trấn nhỏ, Lâu Yến Vy đưa Lan Huyên và Hạ Bảo về nơi ở của họ trước cho ổn định.
Bạch Hồng Hoa thật sự lấy que thử thai ra đưa cho Lan Huyên.
“Cảm ơn” Lan Huyên đi vào nhà vệ sinh kiểm tra thử.
Mấy người kia đang ngồi đợi trong phòng khách, bộ dạng của Hạ Bảo trông vô cùng nghiêm túc đứng canh trước cửa nhà vệ sinh.
Tất cả những ngôi nhà ở đây đều chỉ được xây cao hai tầng, mang phong cách kiến trúc cổ kính, đặc trưng của ngoại tộc.
Lâu Yến Vy cầm một cái ghế đẩu nhỏ, chen chúc đến bên cạnh Bạch Hồng Hoa, dùng cùi chỏ chạm vào tay Bạch Hồng Hoa: “Thành thật kể hết đi, chuyện cái que thử thai là sao vậy hả, Hồng Hoa, cậu làm vậy khiến tớ rất đau lòng đấy, rốt cuộc là tên khốn nào đã bẫy được cậu vậy hả”
Chuyện này đối với Lâu Yến Vy mà nói, quá là hoang đường rồi.
Bạch Hồng Hoa đã tìm kiếm một người đàn ông?
“Ngày nào tớ cũng ở bên cạnh cậu, có thể đi đâu tìm đàn ông được cớ chứ” Bạch Hồng Hoa cạn lời không biết nói gì.
“Đó mới chính là vấn đề đấy” Lâu Yến Vy vỗ đùi: “Nói không chừng cậu nhân lúc tớ đi ngủ đã len lén ra ngoài hẹn hò với người ta cũng nên.”
Vẻ mặt Bạch Hồng Hoa vô cùng nghiêm túc: “Tớ không có người đàn ông nào hết”
Lâu Yến Vy nghe vậy thì trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, lại nhìn xuống phía bên dưới của chính mình: “Vậy cũng không thể là tớ chứ, tớ không có cái thứ đó, cũng không thể làm cho cậu mang thai được mà”
Càng nói càng vô lý.
Bạch Hồng Hoa đã quen biết Lâu Yến Vy nhiều năm như vậy, tuy cô ta biết tính tình của người bạn này nhưng vẫn bị những lời này làm cho sốc.
“Que thử thai không phải là của tớ đâu” Bạch Hồng Hoa nói: “Lúc trước khi đi làm nhiệm vụ tớ đã mua dùm Thái Tuyết, còn dư đó: Thái Tuyết là một người phụ nữ xinh đẹp phụ trách bộ phận tình báo của tổ chức Thiên Dạ.
Lâu Yến Vy võ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Dọa tớ sợ một phen.”
Ngay lập tức, cô ta lại nhiều chuyện hóng hớt: “Thái Tuyết có quan hệ tốt đẹp với ai thế?”
Bạch Hồng Hoa: Trong nhà vệ sinh.
Lan Huyên đang ngồi trên bồn cầu, hai mắt cô nhìn chăm chằm vào que thử thai, nhìn thấy cái que thử thai bị thấm ướt từng chút một, một vạch đỏ chầm chậm xuất hiện.
Không có mang thai?
Lan Huyên đã thất vọng.
Chẳng lẽ thực sự cô không thể mang thai được nữa sao?
Lan Huyên lại lo lắng nhìn chằm chằm que thử tận hai phút, sau đó lại có một vạch khác xuất hiện.
Hai vạch đỏ!
Lan Huyên kích động đến nỗi hay bàn tay đều run lên.
Hai vạch đỏ báo hiệu rằng cô đã có thai rồi.
Lan Huyên nhìn chằm chäm xác nhận lại nhiều lần, lại cầm que thứ thai kiểm tra lại lần nữa, hai vạch đỏ lại hiện lên.
Thực sự đã có thai rồi.
Hai mắt Lan Huyên nóng rực, kích động đến nỗi che miệng lại.
Cô và Lục Đồng Quân đã có con rồi.
Sau khi sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, Lan Huyên rất hối hận, lúc trước cô còn uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn là đứa trẻ đã tức giận rồi nên mới giày vò hành hạ cô suốt dọc đường, khiến cô nôn khan đến nỗi hai chân mềm nhũn ra.
Bây giờ tâm trạng của Lan Huyên rất phức tạp, chắc chắn là vui mừng rồi, và đương nhiên là cũng vô cùng kích động.
Cô nhớ tới năm đó khi mang thai Hạ Lăng và Hạ Bảo, ban đầu khi vừa mới biết tin mình đã mang thai, cô không hề cảm thấy vui mừng, mà nỗi sợ hãi và e ngại chiếm lấy tâm trí cô.
Cho nên giờ phút này, cô cũng cảm thấy có lỗi với Hạ Lăng và Hạ Bảo.
Sau khi Lục Đồng Quân chấp nhận Hạ Lăng và Hạ Bảo, cô cũng cảm thấy mình mắc nợ Lục Đồng Quân rất nhiều, bây giờ cô đã mang thai, cuối cùng cũng có thể bù đắp món nợ mà cô đã nợ Lục Đồng Quân rồi.
Nói chung là bây giờ tâm trạng của Lan Huyên rất phức tạp.
Bây giờ cô đã đến phân bộ của tổ chức Thiên Dạ, tin vui này vẫn nên chờ đến lúc gặp mặt Lục Đồng Quân rồi hãng nói cho anh biết, đến lúc đó tặng cho anh một bất ngờ.
“Mẹ ơi, mẹ xong chưa ạ?” Hạ Bảo đứng bên ngoài thúc giục, chờ đợi mãi cậu bé hơi sốt ruột rồi.
“Mẹ ra rồi đây” Lan Huyên xả nước bồn cầu rửa tay rồi đi ra ngoài.
Hạ Bảo ôm chầm lấy chân của Lan Huyên: “Mẹ ơi, đã có em gái chưa ạ?”
Lâu Yến Vy cũng hỏi: “Đã mang thai chưa?”
Nhìn vẻ mặt háo hức đó, ai không biết còn tưởng răng người mang thai là cô ta cơ.
Lan Huyên mỉm cười gật đầu, sờ lên đầu của Hạ Bảo: “Bây giờ con đã làm anh rồi”
“Yeah” Hạ Bảo vui vẻ nắm chặt tay: “Con trở thành anh trai rồi, con có em gái rồi.”
“Thật không? Chị ơi, đưa em sờ thử xem” Lâu Yến Vy phấn khích đưa tay ra sờ bụng của Lan Huyên.
Hạ Bảo đề phòng: “Dì nhỏ ơi, dì hấp ta hấp tấp như vậy cẩn thận làm mẹ con bị thương đấy ạ”
Lâu Yến Vy không phục: “Nói linh tinh, dì hấp ta hấp tấp khi nào”
Lan Huyên dở khóc dở cười, Hạ Bảo nói: “Mẹ ơi, mẹ hãy đi nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ. Bây giờ mẹ không thể để bị mệt mỏi được. Ba tháng đầu khi mang thai phải nghỉ ngơi thật nhiều, như vậy em gái mới có thể lớn nhanh rồi ra ngoài gặp mặt con được này. “
Lâu Yến Vy bóc phốt: “Này nhóc mập, một đứa con nít như cháu sao mà biết nhiều thứ như vậy, không hợp tình hợp lý chút nào, đến dì còn không biết nữa là”
“Đây chính là lợi ích của việc chăm đọc sách đó ạ” Hạ Bảo khinh thường liếc nhìn Lâu Yến Vy một cái: “Dì nhỏ suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, chẳng giống con gái chút nào cả”
Hạ Bảo thầm hạ quyết tâm sau này cậu bé sẽ dạy dỗ em gái mình, không thể để nó trở thành người giống như dì nhỏ được.
Lâu Yến Vy chịu đả kích nặng nề, Lan Huyên mỉm cười, tâm trạng rất tốt.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vô cùng gấp gáp, xem ra có không ít người đang đi tới đây.
Bên ngoài có một người đàn ông hét lên: “Lâu Yến Vy, nghe nói cô dẫn theo hai người lạ mặt trở về, chỗ này của chúng ta là đâu mà sao cô có thể tùy tiện đem người ngoài vào đây được cớ chứ, mau giao cho bọn họ ra đây”
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng mất kiên nhẫn: “Đúng là đến không đúng lúc mà”
Lan Huyên hỏi: ” Yến Vy, có chuyện gì sao?”
Đối phương rõ ràng là nhắm vào cô, nếu điều đó làm liên lụy đến Lâu Yến Vy thì tuyệt đối cô sẽ không bao giờ ở lại.
“Chị à, yên tâm đi đừng lo lắng, chỉ là một ông già bảo thủ thôi, em sẽ đi giải quyết.”
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đi ra ngoài, có rất nhiều người đang đứng trong sân, già trẻ gái trai đều đủ cả.
Lâu Yến Vy liếc nhìn khắp một lượt, ánh mắt dừng lại ở một người đàn ông trung niên đang đứng ở đầu: “Tôi nói này chú Sơn Mao, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi chú hà tất phải dẫn theo lực lượng đông đảo như vậy tới đây, tôi dẫn hai người bạn về thì đã làm sao?”
Người đàn ông này bị bại liệt khuôn mặt, đường nét ngũ quan thì cứng đờ, là một vị trưởng lão phụ trách phân bộ, biệt hiệu là Sơn Mao, tên thật là Hoàng Sơn.
“Lâu Yến Vy, tôi cũng đang làm việc công mà thôi. Đừng tưởng rằng cô là cháu gái của Lệ lão đại, thì có thể làm việc không có quy tắc như vậy Khi Hoàng Sơn nói chuyện, khuôn mặt ông ta cứ co rúm lại, trông có chút đáng sợ. “Giao người ra đây đi, tôi sẽ đem đi thẩm vấn trước, nếu không có vấn đề gì thì sẽ trả lại cho cô”
“Nực cười” Lâu Yến Vy nở nụ cười chế nhạo: “Phương pháp thẩm vấn người khác của chú Sơn Mao nổi tiếng là độc ác tàn nhẫn, nếu cứ giao người cho chú, nếu họ còn có thể sống sót trở về thì tôi theo họ chú, có tôi ở đây thì ngày hôm nay chứ đừng mong đưa được người ta đi”
Sắc mặt Hoàng Sơn tái nhợt, võ công của Lâu Yến Vy vô cùng đỉnh cao, một mình cô ta có thể đối đầu được với mười người đàn ông, ai mà dám xông lên phía trước cơ chứ.
Vẻ mặt Hoàng Sơn u ám nói: “Gần đây Thiên Dạ lại xuất hiện gián điệp đánh cắp thông tin cơ mật, khiến cho Thiên Dạ tổn thất không nhỏ, tôi làm như thế này cũng chỉ là hành động cẩn thận thôi. Lâu Yến Vy, cô phải suy nghĩ cho đại cục chứ”
“Thông tin tình báo đã bị người ta đánh cắp, đó là sự kém cỏi của ến lên, một chân giẫm lên cái ghế đẩu, xoay các người” Lâu Yến Vy tiết xoay khẩu súng trong tay trên ngón trỏ, thản nhiên cười cười: “Nếu không sợ chết thì cứ việc đi vào”
Hoàng Sơn nháy mắt ra hiệu với người đang đứng bên cạnh, hắn ta mới dám tiến lên phía trước hai bước, một viên đạn găm vào chân không cho hắn ta tiếp tục tới gần.
Lâu Yến Vy cười lạnh và thổi thổi vào họng súng đang có khói: “Đúng là vẫn còn có kẻ không sợ chết.”
Hoàng Sơn tức giận: “Lâu Yến Vy, sao cô có thể tấn công người của mình”
Lan Huyên đang ở trong phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất lớn, cô liếc mắt nhìn qua cửa sổ, những người đang đứng ở trong sân đều mang theo súng, cô cảm thấy hơi lo lắng bồn chồn: “Bé Bảo, con ở yên trong phòng đợi mẹ, mẹ đi ra ngoài xem một chút.”
“Mẹ ơi, nguy hiểm đấy ạ” Hạ Bảo không cho Lan Huyên đi ra ngoài.
“Không sao đâu, mẹ chỉ đi xem một chút thôi.”
“Vậy thì con cũng đi.”
“Không được” Thái độ của Lan Huyên vô cùng kiên quyết để Hạ Bảo ở lại trong phòng.
Hoàng Sơn trước giờ đều không ưa Lâu Yến Vy, hành động thì ương bướng và ngang ngược, tuy nhiên vì biệt hiệu tay súng thần của Lâu Yến ‘Vy nên ông ta cũng không dám liều mình xông lên.
Hai bên giằng co không phân thắng thua thì bỗng lúc này cánh cửa đột nhiên được mở ra.
Lan Huyên bước ra ngoài, ánh trăng sáng lạnh lẽo chiếu lên trên người cô, như thể được phủ một lớp vải voan mỏng vậy.
Cơn gió đêm thổi qua, mái tóc dài tung bay nhẹ nhàng, quần áo thướt tha.
Hoàng Sơn nhìn thấy nhất thời ngơ ngác đơ người ra một lúc, ánh mắt ngơ ngẩn, vô thức buột miệng thốt ra: “Thu Uyển”.