Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 317: Một mình Lục Đồng Quân chắn vạn người


Tận mắt Tô Lan Huyên nhìn thấy Lâu Yến Vy đi vào, cô không có cách nào lên tiếng ngăn cản, nếu kinh động những người ở đẳng kia vậy thì vô cùng khó lường.


Trong lòng Tô Lan Huyên nóng như lửa đốt, sau khi mấy người Hoàng Vương lên xe cảnh sát rời đi cô mới vội vàng chạy tới.


“Chị dâu?” Vạn Hoài Bắc nhìn thấy tô canh cảm thấy kinh ngạc.


“Đừng ngạc nl Lâu Yến Vy đã đi vào rồi” Tô Lan Huyên chạy về phía cục cảnh sát muốn nhanh chóng ngăn cản Lâu Yến Vy.


Vạn Hoài Bắc cũng chạy theo vào, trong cục cảnh sát chỉ có nhân viên phụ trách, còn lại vô cùng vắng vẻ.


Hai người phân công nhau đi tìm.


Nửa giờ sau Tô Lan Huyên và Vạn Hoài Bắc đều không tìm thấy người, hai người tụ họp nhau ở cửa chính.


Bọn họ cũng không dám gây ra động tĩnh lớn chỉ có thể lặng lẽ đi tìm.


“Chị dâu, không xong rồi” Vạn Hoài Bắc nói: “Một khi đã bị bắt thì đừng nghĩ có đường về”


Vạn Hoài Bắc là nhìn thấy tin tức trên mạng nên cảm thấy vô cùng lo lắng.


Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa hai người đã có tình cảm mười mấy năm nay, Bạch Hồng Hoa xảy ra chuyện, Lâu Yến Vy chắc chẳn sẽ không đi một mình. Anh ta đoán Lâu Yến Vy sẽ đến đây, thật may mắn là anh đã đuổi kịp, thế nhưng đâu biết được trong nháy mắt đã không thấy người đâu nữa.


“Vẫn chưa xuất hiện động tĩnh gì, khả năng là có gì đó đã thay đổi”


Tô Lan Huyên vừa dứt lời, trên đỉnh đầu đã nghe thấy một tiếng động.


“Sao hai người lại vào được đây?”


Tô Lan Huyên và Vạn Hoài Bắc đồng loạt ngẩng đầu, không biết từ khi nào Lâu Yến Vy đã lại đứng trên cây hoè lớn.


Hai người nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng chạy ra.


Tô Lan Huyên hạ giọng: “Lâu Yến Vy, mau đi xuống”


Vạn Hoài Bắc nói: “Bạch Hồng Hoa không ở đây, đã đối địa điểm rồi?


Lâu Yến Vy nhảy từ trên cây xuống sau đó đi đến bên cạnh Vạn Hoài Bắc: “ Đổi đi đâu?”


Vạn Hoài Bắc nói: “Không biết, vừa nấy còn chưa hỏi được là đi đâu đã phải vội vàng đi tìm cô nên chưa hỏi được”


“Lên xe trước đã sau đó thì nói chuyện địa điểm sau” Trong lòng Tô Lan Huyên run sợ, cô cảm thấy ở trước cục cảnh sát thật không an toàn.


Nửa giờ sau.


Ba người cùng đến một quán cà phê, Lâu Yến Vy nói với Vạn Hoài Bắc: “Anh đi điều tra một chút xem bọn họ nhốt Hồng Hoa ở đâu. Thật sự là không được, hay anh dùng mỹ nam kế đi, chắc chẳn Lãnh Phú Cường biết”


Tô Lan Huyên vừa nghe thấy ba chữ mỹ nam kế, nhịn không được mà nhớ tới chuyện Lục Đồng Quân bị cô đẩy đi.


Không thì làm sao mà là chị em được, suy nghĩ cũng đều giống nhau như vậy.


Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Tô Lan Huyên một cái, thấy hơi chột dạ một chút.


Anh ta sợ Tô Lan Huyên phá, tiết lộ quan hệ của anh ta và Lãnh Phú Cường ra ngoài.


Vạn Hoài Bắc xấu hổ ho nhẹ vài tiếng và nói: “Chuyện này thật không dễ làm..”


Lâu Yến Vy vội vàng cắt ngang lời anh ta: “Vạn Hoài Bắc, chỉ cần anh có thể cứu Hồng Hoa ra ngoài, đừng nói là ba điều kiện, ba trăm điều kiện tôi cũng đồng ý”


Điều kiện này thật sự hấp dẫn nha.


Chỉ là…


“Lâu Yến Vy, việc này không phải là vấn đề đồng ý hay không đồng ý, mà việc này thật sự rất khó làm”


Lâu Yến Vy nói thô bạo: “Bổn cô nương đã cúi đầu trước thế lực hung ác, anh còn muốn thế nào nữa? Đừng có ép tôi nếu còn ép, cái gì tôi cũng làm được”


Đầu Vạn Hoài Bắc đầy vạch đen anh ta là thế lực hung ác ư?


Tô Lan Huyên khuyên nhủ: “Yến Vy, đừng nóng vội. Việc này còn chưa rõ ràng, có lẽ không tệ như em nghĩ đâu”


*Đều là tại em liên lụy đến Hồng Hoa, cậu ấy chịu uy hiếp của Lệ Quốc Phong nên mới giúp ông ta làm việc” Lâu Yến Vy tự trách.


Nếu Bạch Hồng Hoa thật sự xảy ra chuyện, ngay cả phải cược tính mạng cô cũng muốn cược để cứu người ra.


Vạn Hoài Bắc nói: “Đây là nơi kiến giải, nhưng cũng là nơi đất nước cầu tình, Lâu Yến Vy, nghĩ thoáng ra một chút, đừng để tâm mấy chuyện vặt vãnh nữa, chờ một chút đã”


Lâu Yến Vy không nói lời nào, bưng tách cà phê lên trực tiếp uống một ngụm.


Núi Hoa Đào.


Trên núi lạnh hơn so với trong thành.


Lục Đồng Quân và đại sư Viên đang ở trong nhà chính chơi cờ.


Trong thôn cũng không có mấy hộ dân, mọi người đều đóng cửa đi ngủ, không khí có vẻ vô cùng yên tĩnh.


Đại sư Viên hỏi: “Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ này của ông?”


“Trên núi thanh tĩnh, thích hợp để dưỡng thương” Tay phải của Lục Đồng Quân hạ quân cờ xuống.


“Mồng sáu tháng sáu con và Lan Huyên kết hôn, ngày đó cũng sắp đến rồi” Đại sư Viên hỏi: “Sao con lại đến một mình? Lan Huyên đâu?”


“Cô ấy đang ở nhà” Lục Đồng Quân nói: “Mồng sáu tháng sau con cho người tới đón ông đến uống rượu mừng”


Đại sư Viên cười nói: “Được được được, lần đầu tiên ông gặp Lan Huyên, ông đã biết hai người có thể thành đôi. Ông chưa bao giờ nhìn nhầm người đâu”


Lục Đồng Quân nhắc tới Tô Lan Huyên, khóe miệng cong lên một ý cười: “Cuộc đời này có thể gặp được cô ấy, cũng là một loại may mắn”


Đặc biệt quý trọng vào” Đại sư Viên thở dài nói: “Nhân sinh vội vàng, cùng lắm trăm năm là đã xong một kiếp người, kiếp sau chưa chắc đã có thế gặp được nhau”


Lục Đồng Quân đặt mạnh một quân cờ trằng xuống tự tin mười phần: “Nếu trên đời này thật sự có kiếp sau, chúng con nhất định là đời đời kiếp kiếp”


Đại sư Viên vui mừng nở nụ cười, trên thế giới hào nhoáng này có rất ít người theo đuổi tình yêu đến tận cùng. Những người khác đều là theo đuổi những thứ hạnh phúc hư vô gì đó.


Đại sư Viên nhìn bàn cờ: “Ông thua rồi. Hôm nào có thời gian rảnh ông vào thành một chuyến tìm ông nội con chơi cờ. Đã lâu rồi không chơi cờ với lão già đó, cũng lâu lắm rồi ông ta không đến thăm ông”


Đại sư Viên hơi nén giận.


“Ông nội rất nhớ ông, thường xuyên nhắc tới ông đấy Đại sư Viên nghe xong những lời này bèn cảm thấy hào hứng: “Thời gian không còn sớm, ông già rồi không chơi được nữa đâu. Ông đi ngủ đây, con tự sắp xếp ngủ ở phòng khách nhé”


“Vâng”


Sau khi Lục Đồng Quân nhìn thấy đại sư Viên đi vào phòng nghỉ ngơi, anh mới nhấc nạng đi đến cửa.


Trước cửa có hai cây hoa Đào rất lớn, hoa Đào đang nở rộ bừng sáng cả một khu.


Lục Đồng Quân nhìn trái nhìn phải sau đó mở miệng nói với Bóng Đêm: “Đêm nay khách quý nhất định sẽ đến, trông coi cẩn thận”


Hạ Đình và Hạ Vân bèn ẩn giấu vào trong Bóng Đêm.


“Lão đại, em đi canh giữ cửa thôn”


Đường vào trong núi chỉ có một con đường duy nhất.


Lục Đồng Quân gật đầu, trong bóng đêm, hai bóng hình màu đen cùng nhau đi về phía cửa thôn.


Nếu như bị người ta thấy, không chừng sẽ dọa người ta nhảy dựng lên mất.


Đêm.


Dần dần tối.


Nếu hôm nay Lục Đồng Quân đã đến núi Hoa Đào, vậy thì không thể không mang Tân Kiều Lam trở về.


Kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ đêm. Gió nối lên. Lục Đồng Quân vẫn ngồi trong phòng chính đánh cờ.


Trong thôn có tiếng xe truyền đến.


Người đã tới.


Lục Đồng Quân không biến sắc, không vội vàng nóng nảy mà tiếp tục chơi cờ, Ước chừng hai mươi phút sau, cửa sân đã bị đá văng.


Một nhóm người đứng ở trước cổng, mỗi người đều lai giả bất thiện.


Mà người cầm đầu chính là Chu Á.


“Tô Lan Huyên kêu người tiết lộ hành trình của Lục Đồng Quân.


Không đưa Tân Kiều Lam tới mà lại đưa Chu Á tới.


Vẻ mặt Lục Đồng Quân thản nhiên ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Không có ai đâu”


Chu Á bước chân vào: “Lục Đồng Quân nơi này chỉ có một mình anh, hôm nay anh cảm thấy trong tay mình nắm chắc bao nhiêu phần có thể chạy thoát khỏi tôi?”


Chu Á đi vào, đứng sau anh ta còn có hơn 30 người nữa.


Lục Đồng Quân đặt quân cờ xuống, chống nạng đứng lên, mắt sáng như đuốc: “Sao anh có thể khẳng định chỉ có một mình tôi?”


Lục Đồng Quân không hề hoảng hốt không hề vội vã, thật sự Chu Á cũng có vài phần không dám chắc chắn.


Sự tồn tại của Lục Đồng Quân trên đường như là một thần thoại, nếu không biết Lục Đồng Quân chỉ có một mình anh ta cũng không dám tùy tiện mang người đến.


Chu Á cảnh giác nhìn bốn phía: “Lục Đồng Quân, anh đừng làm tôi sợ”


Lục Đồng Quân cười lạnh lùng: “Ông đây chính là hù dọa anh”


“Lục Đồng Quân” Chu Á thẹn quá hoá giận: “Một người què như anh, anh cảm thấy có thể đánh thẳng tôi và nhiều người như vậy sao?”


Chu Á lạnh lùng ra lệnh: “Lên cho tôi, ai đánh trúng Lục Đồng Quân được một quyền tôi thưởng cho người đó một trăm triệu. Ai phế được anh ta tôi thưởng một tỷ”


Số tiền lớn được ban ra ắt sẽ có người dũng cảm.


“Mọi người cùng tiến lên”


Không biết ai hô một tiếng, mọi người đều như đánh tiết gà, đồng loạt xông lên phía trước. Còn chưa đụng tới Lục Đồng Quân, đã thấy trong tay Lục Đồng Quân lấy ra thứ gì đó, mọi người đồng loạt phanh lại Có người bởi vì dừng lại quá nhanh, Theo quán tính bổ nhào về phía trước, sau đó là những hình ảnh vô cùng buồn cười.


Một cái bổ nhào đã lập tức làm ngã mười mấy người, đều là ở tư thế quỳ gối trước chân Lục Đồng Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK