Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Kiến Hoành nói: "Tôi không có em gái ngoan độc như vậy. Tô Tảo Tảo, tim của em là làm bằng sắt sao? Vãn Vãn là em họ của em, làm sao em có thể làm ra chuyện như vậy? Trộm tóc của em ấy, làm ra chuyện đổi mệnh, em làm sao ra tay được?"

Tô Vũ Đình khẽ giật mình, ánh mắt có chút lấp lóe: "Anh nói bậy bạ gì đó? Đổi mệnh cái gì? Đây là mê tín, một học sinh trung học như anh, lại còn mê tín, em muốn đến trường học cáo anh!"

"Em đi cáo đi! Nói mê tín, đó cũng là em làm, tốt em nhất em nói rõ với các giáo viên, em dùng mê tín hại người thế nào." Tô Kiến Hoành một mặt trầm xuống đau đớn.

Cô em gái này, anh ta nhìn từ lúc sinh ra đến khi lớn lên, trước kia anh ta ghen ghét cô ta được bà nội che chở. Sau này khi lớn lên, cũng tiêu tan, ghen ghét có ích lợi gì?

Sau khi tách hộ, anh ta càng không muốn đi so đo những chuyện này nữa.

Dù là người một nhà đều muốn cho Tô Tảo Tảo đi học, cũng không biết cô ta dùng cách gì, để người một nhà đều nghiêng về phía anh ta, anh ta cũng không muốn so đo.

Nhưng cô ta ngàn vạn lần không nên nghĩ đến việc hại người.

Ai biết ngoại trừ việc đổi mệnh ra, cô ta còn làm ra chuyện gì?

Lúc ấy Trình Kiêu trở về nói cho bọn họ chuyện này, anh ta thật sự xấu hổ không chịu nổi. Đây là em gái ruột của anh ta, lại làm ra chuyện thương tổn em họ như vậy, anh ta cũng cảm thấy lòng của mình đã bị người xé ra hai nửa.

Một người là em gái ruột, một người là em họ, hai người đều là em của anh ta. Lúc này anh ta đã kìm lòng không đặng mà nghiêng về Vãn Vãn, dù Tảo Tảo là em gái anh ta thì sao?

Nếu không phải ba mẹ vẫn còn, anh ta thật sự rất muốn giáo huấn đứa em gái không biết trời cao đất rộng này!

"Tô Tảo Tảo, chính chị làm những chuyện ghê tởm kia, thật sự coi người khác không biết? Chúng ta ra ngoài nói một chút với tất cả mọi người, chị không có việc gì lấy tóc của tôi làm gì? Còn bọc hết tóc lại, giao vào tay người khác, chị đừng nói với tôi đây chỉ là đùa giỡn. Chị coi tất cả mọi người là đồ ngốc bị chơi đùa sao?"

Tô Tảo Tảo nhếch miệng, khóe miệng mang theo nụ cười chế nhạo.

Vãn Vãn cũng không phải là một người thích đánh nhau, cô bé luôn tuân theo Quân tử chi đạo. Kiếp trước, ba mẹ của cô bé đều là phần tử tri thức, các anh xưa nay sẽ không để cô bé nhúng tay vào những chuyện kia, cuối cùng sẽ giúp đỡ làm xong hết những chuyện cần thiết với cô bé.

Nhưng là không có nghĩa là, cô bé liền không biết đánh nhau!

Trước kia cô bé không muốn đối đầu với Tô Tảo Tảo, cũng không phải là sợ cô ta, chỉ là lười đánh nhau nhao nhao với cô ta thôi.

Cô bé có tình yêu của ba mẹ, có ba anh trai cưng chiều cô bé, trong nhà càng ngày càng tốt, Tô Tảo Tảo lại có cái gì? Ngoại trừ một bà nội mắt mờ, một ông nội chỉ làm hoà mọi chuyện, lại thêm cha đã bị què, thêm một người mẹ chỉ biết chiếm lời nhỏ, còn dư lại cái gì?

Vốn cô ta nên có một anh Kiến Hoành, kết quả cũng bị cô ta đắc tội.

Lúc đầu cô bé nghĩ, Tô Vũ Đình là đứa trẻ được ông trời chiếu cố, là nữ chính trong sách, dù sao nhà Cả với nhà hai đã tách hộ cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, nước sông không phạm nước giếng, cô bé không cần thiết phạm vào uy hϊếp bị thiên đạo gϊếŧ chết, đối đầu với Tô Vũ Đình.

Nhưng lúc này Tô Vũ Đình đã lấn tới cửa, cầm tóc cô bé đi đổi mệnh?

Ngay từ đầu cô bé chỉ coi là hạ vu cổ hoặc là nguyền rủa, không nghĩ đến lại là đổi mệnh?

Chuyện như vậy mà cũng làm được? Cô bé không đánh cô ta, còn đánh ai?

Nghĩ tới đây, càng không nhịn thêm được, ra tay càng thêm tàn nhẫn.

Tô Vãn Vãn đi theo Tia Chớp chơi đùa thời gian dài, có đôi khi sẽ lên núi cùng Trình Kiêu, thân thể vừa vặn rất tốt.

Hai cô bé đánh nhau, thật đúng là Tô Vãn Vãn chiếm thế thượng phong, Tô Vũ Đình bị cô bé đè lên đánh.

"Vãn Vãn, anh đến giúp em." Tô Kiến Dân kéo tay áo muốn lên hỗ trợ, Vãn Vãn nói: "Anh út anh không cần qua đây, một mình em có thể đối phó chị ta! Các anh giúp em nhìn một chút, đừng để những người khác ra giúp chị ta "

Đừng nhìn Vãn Vãn giống như không thường đánh nhau, trước kia lúc vận chuyển đội đại viện, bị những người con trai ức hϊếp cũng chưa thấy cô bé ra tay xé bọn họ như thế nào. Nhưng thực sự treo lên kệ, tuyệt không bại bởi Tô Vũ Đình.

Cũng bởi rất nhiều lần đi theo Trình Kiêu lên núi bắt thịt rừng, luyện được thân hình mạnh mẽ, động tác lại rất linh mẫn.

Tia Chớp lè lưỡi, lúc nào cũng có thể đi lên đỡ, lại do Tô Kiến Binh lôi kéo dây thừng.

Nếu như Tia Chớp lại nhào đến, nhất định sẽ cắn thịt trên người Tô Vũ Đình xuống mất.

Đến lúc đó coi như bị bên nhà cũ dùng làm cớ, đến lúc đó để người trong thôn đánh Tia Chớp, cô bé có oan cũng không có chỗ thẩm.

Dưới tình huống bình thường, cô bé đều sẽ không để cho Tia Chớp cắn người khác bị thương.

"Mày làm gì đấy? Tô Vãn Vãn, mày dừng tay cho tao!" Bà nội Tô hô hào, lao thẳng đến.

Tô Vãn Vãn nói: "Anh cả, anh hai, anh nhỏ, giúp em ngăn bà nội lại, đừng để bà ta đến!"

Bà nội Tô mắng: "Mày cái đồ đê tiện! Mày để chúng nó ngăn tao lại? Tao là bà nội chúng mày, là tổ tông của chúng mày, mày là đồ đê tiện được kỹ nữ sinh ra, nuôi dưỡng!"

Tô Vãn Vãn đã buông ra Tô Vũ Đình, trừng mắt về phía bà nội Tô: "Bà mắng tôi cái gì?"

"Tao mắng mày là được kỹ nữ sinh ra, nuôi dưỡng!" Bà nội Tô mắng.

"Tia Chớp!" Vãn Vãn hô: "Kéo một miếng thịt trên người bà ta xuống cho tao!"

Tia Chớp gào thét, hung ác nhào về phía bà nội Tô, chẳng qua cơ thể của nó bị dây xích buộc lấy, bị Tô Kiến Quốc lôi kéo, nó không nhào lên được.

Tô Kiến Binh đương nhiên sẽ không buông tay, anh ấy cũng hận bà nội Tô, nhưng nếu quả thật để Tia Chớp nhào tới, nếu c.h.ế.t người, đến lúc đó coi như là hại Văn Văn.

Mặc dù tính tình của anh ấy hơi thô lỗ nhưng không có nghĩa anh ấy không có đầu óc, sẽ không bị xúc động làm choáng váng đầu óc.

Bà nội Tô nhìn dáng vẻ muốn nhào đến không được của Tia Chớp, miệng kia đầy răng nanh, doạ đến mức toàn thân bà ta phát run.

Bà ta biết được, con ch.ó kia của nhà thằng hai rất hung ác, mà lại vô cùng trung thành với tiện nha đầu kia.

"Bà còn dám trách mắng đầy miệng những lời không xuôi tai, tôi liền để Tia Chớp cắn bà! Đừng cho là tôi không dám, bà dám mắng mẹ tôi, tôi liền dám đánh bà!"

Bà nội Tô vô cùng tức giận, rống: "Tao là bà mày, mày là đồ bất hiếu!"

"Bà tính là bà nội gì cơ? Người ta làm bà nội giống kiểu như bà à? Đuổi con trai ruột mình ra ngoài, lại muốn hại c.h.ế.t cháu gái ruột của mình! Tôi đã sớm không nhận bà là bà nội rồi!" Tô Vãn Vãn cười lạnh: "Đó là ba mẹ tôi thiện tâm, không đoạn tuyệt tình cảm mẹ con với bà. Nếu là tôi, đã sớm đoạn tuyệt rồi!"

"Mày!" Bà nội Tô thật sự tức đến nổ phổi, một hai đứa này đều đối nghịch với bà ta, vợ thằng ba mắng bà ta, hiện tại ngay cả vật nhỏ như vậy cũng bắt đầu mắng bà ta.

Vãn Vãn đã bị chọc tức điên lên, một tay cô bé đè ép Tô Vũ Đình, không cho cô ta động đậy, một tay khác chỉ vào bà nội Tô: "Cháu gái bảo bối này của bà, ngoan độc y như bà vậy! Ngay cả chuyện đổi mệnh cũng làm được, còn có chuyện gì không làm được?

Anh, áp Tô Tảo Tảo lên cho em, chúng ta đến thôn ủy tìm ông Sơn Thúc cùng ông Đại Minh, để bọn họ chủ trì công đạo cho chúng ta. Tô Vũ Đình nhà bác cả lợi dụng mê tín, vội vã hại mạng người. Tuyên truyền mê tín, cái tội danh này đủ để chị ta dạo phố rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK