"Bác sĩ, sức khỏe con gái tôi không có việc gì chứ?" Bà nội Trương nghĩ lại cảm thấy sợ hãi.
Bác sĩ nói: "Không có gì lớn, nhiều vấn đề nhỏ, cần tĩnh dưỡng. Ngoài ra cô ấy quá béo, điều này sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến đứa bé, cô ấy sẽ phải ở lại bệnh viện để theo dõi"
Nghe không có việc gì thì tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng lại nghe cần nhập viện quan sát, thì có chút lo lắng.
Mã Tĩnh Đan thật sự quá béo, cơ thể béo như vậy thì tố chất thân thể rất kém. Giờ lại mang thai, cũng không biết có ảnh hưởng lớn nào không. Nằm viện theo dõi, bọn họ cũng yên tâm.
Khi Mã Tĩnh Đan được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, cô ấy vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.
Phòng bệnh của cô ấy là một căn phòng sạch sẽ bốn người, cũng là nhờ ông nội Mã nhờ một số mối quan hệ để có được phòng bệnh ổn nhất. Nếu không sẽ bị xếp vào phòng sáu hoặc tám người.
Mã Tĩnh Đan mãi vẫn chưa tỉnh, tới trưa cũng chưa tỉnh lại.
Bác sĩ lại kiểm tra nói: "Yên tâm, không có chuyện gì lớn, cô ấy gần đây mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc nghỉ ngơi cũng là chuyện tốt. "
Nếu bác sĩ đã nói vậy, họ lo lắng cũng có ích gì đâu?
Tô Cần ở lại phòng bệnh không lâu liền rời đi, chỉ để lại Lục Tư Hoa với Vãn Vãn cùng với hai ông bà họ Mã.
Kiến Binh cùng Kiến Dân đi theo anh ấy đến phòng thi, đợi Kiến Quốc Kiến Hoành thi xong, cũng tiện đợi Tô Thành Tài, kể lại chuyện này cho chú ấy.
Lúc Tô Thành Tài đi theo mấy người Tô Cần về thì cũng đã giữa trưa. Bài thi buổi sáng đã kết thúc, hai giờ chiều sẽ tiếp tục thi.
Lúc họ đến, Mã Tĩnh Đan vẫn còn chưa tỉnh, còn đang ngủ.
"Tĩnh Đan, cô ấy không có bị sao chứ?"
"Bác sĩ nói không sao, chỉ là quá mệt thôi." Bà nội Trương trả lời.
Tô Thành mới nói: "Con cũng không biết cô ấy mang thai, con.." Trong lúc nói còn nghẹn ngào không ít.
Nhìn bộ dạng như này của anh ta, bà nội Trương vốn đang oán hận cũng tan thành mây khói.
"Chúng ta cũng không đâu có ngờ tới đâu phải không? Tĩnh Đan cùng con kết hôn đã ba năm, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, chúng ta cũng đã quen, không nghĩ đến, con bé đã mang thai" Nếu không phát hiện ra, đợi đến lúc thi xong, lấy tính cách cả Tĩnh Đan sợ rằng sẽ tiếp tục tập thể dục với cường độ cao, với loại cường độ vận động này, sợ đứa nhỏ không còn mất.
Tĩnh Đan làm việc, không làm thì thôi, một khi hạ quyết tâm, chính là không hoàn thành không được.
Đứa nhỏ này đến, nói khéo cũng không khéo, nhưng mặc kệ khéo hay không, đây cũng làm một chuyện vui lớn.
Tô Thành mới nói: "Con với Đan Đan từng thương lượng với nhau, đứa nhỏ đợi chúng con thi xong đại học rồi tính. Khi đó Đan Đan chắc cũng đã giảm cân xong, thể lực nhất định sẽ tốt hơn bây giờ, đến lúc đó mang thai, cũng là có trách nhiệm với đứa nhỏ. Chúng con thật không ngờ tới, đứa nhỏ lại cứ lặng yên không tiếng động đến như vậy"
Ánh mắt thâm tình nhìn Mã Tĩnh Đan, làm ngay cả người bên cạnh đều cảm động.
Thật là một người đàn ông tốt, thâm tình.
Vãn Vãn yên lặng nhìn, không lên tiếng.
Lúc mấy người Vãn Vãn đi ra, Mã Tĩnh Đan còn chưa tỉnh lại.
Cả nhà đều đang nói chuyện nhà chú ba.
"Không nghĩ tới thím ba mang thai, kỳ thi của thím ấy làm sao bây giờ? Thi hai ngày, hôm nay là ngày cuối rồi, thật đáng tiếc" Tô Kiến Hoành thổn thức nói.
Cậu ta cho rằng việc tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học lần này rất quan trọng, là một cơ hội tốt. Về sau khó có thể có cơ hội như vậy, đây là cơ hội để vào đại học đó.
Đứa nhỏ này đến quả thật không đúng lúc, cơ hội tốt như vậy, đây chính là cơ hội bước vào cửa rồng cả đời.
"Có lẽ đối với thím ba mà nói, kỳ thi với đứa nhỏ, thì đứa nhỏ quan trọng hơn." Suy nghĩ của Tô Kiên Quốc không giống với Tô Kiến Hoành.
Kỳ thi tuyển sinh đại học quả thật quan trọng, là cơ hội để đổi đời, nhưng tính mạng của con cái vẫn quan trọng hơn.
Hơn nữa đã bỏ lỡ thì còn có thể làm như thế nào? Sang năm có thể thi lại lần nữa, quốc gia hẳn sẽ cho cơ hội đi?
"Năm nay không thi được, ngày mai thi lại, ngày mai không có cơ hội sao?" Vãn Vãn thốt lên.
Cô bé nhớ không nhầm, sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, khóa 77 chuẩn bị có chút vội vàng, cho nên kỳ thi là vào mùa đông. Đợi đến khóa 78, rất nhiều công tác chuẩn bị đã hoàn thành đầy đủ, rất nhiều trường đại học cao đẳng cũng chuẩn bị tốt tài liệu, lần lượt mở các đợt tuyển sinh, đợi đến lúc đó, cơ hội càng nhiều hơn.
Lần này thím ba bỏ lỡ, còn có sang năm, đứa nhỏ đã đến, đây là niềm kinh hỉ lớn, thím ba khẳng định cũng cảm ơn ông trời đã gửi đứa nhỏ đến.
Tô Cần đưa họ về nhà, lần này họ cũng không đến nhà hàng ăn tốt, Lục Tư Hoa tự mình xuống bếp. Buổi chiều, Kiến Quốc cùng Kiến Hoành còn phải đến phòng thi, vẫn còn một bài thi chưa xong, trận chiến cuối cùng này học phải đánh tốt.
Cơm nước xong, hai anh em đi ngủ trưa, rồi một nhà lại đến trường thi.
Lần này, bởi vì kỳ thi sắp kết thúc nên mọi người cũng không căng thẳng như lúc trước nữa.
Ở trường thi, họ gặp Tô Thành Tài vội vàng từ bệnh viện trở về.
Chú ấy nói chuyện với Tô Cần vài câu rồi đi thẳng vào phòng thi không dừng lại.
"Chú ba không ở lại chăm sóc thím ba sao?" Vãn Vãn tò mò hỏi.
Tô Cần nói: "Không, chú ba con buổi chiều nay là bài thi cuối cùng rồi, chú ấy không thể đánh mất cơ hội lần này được. Thím ba con còn chưa tỉnh, chờ chú ấy thi xong, liền đi về chăm sóc."
Vãn Vãn "À" một tiếng, không thèm nói thêm.
Suy nghĩ mỗi người đều khác nhau, mục tiêu theo đuổi cũng khác nhau.
Nếu đổi lại là Vãn Vãn, cô bé tuyệt đối không thể tập trung nổi khi mà người thân của mình vẫn chưa tỉnh lại như này.
"Chú ba không phải từ trước tới nay đều như vậy sao? Ở trong lòng chú ấy, chuyện của bản thân mới quan trọng. Cũng không biết thím ba tỉnh lại, không thấy chồng mình ở bên cạnh, sẽ nghĩ như thế nào" Lục Tư Hoa nhịn không được nói một tiếng.
Không ai lên tiếng thay Tô Thành Tài, cũng không biết nói gì cho tốt.
Buổi chiều hôm nay, hai vợ chồng họ Mã cũng không đến trường thi.
Vốn bọn họ đến đây cũng là bởi vì Mã Tĩnh Đan, giờ cô ấy nằm trong bệnh viện, bọn họ sao có thể ở ngoài trường thi đợi Tô Thành Tài?
"Chờ các anh thi xong, chúng ta lại đến bệnh viện thăm thím ba đi!" Vãn Vãn đề nghị.
Cô bé luôn cảm thấy thím ba thật đáng thương, trong lúc mang thai lại còn ngất xỉu, chồng lại vô tâm làm như vậy, thật sự không xứng đáng.
Có lẽ chuyện này ở trong mắt người khác, cảm thấy cũng không có gì, dù sao thím ba cũng đang hôn mê, khi nào tỉnh lại cũng không biết. Kỳ thi cuối cùng, lại còn là kỳ thi quan trọng như vậy, đổi lại ai cũng sẽ không bỏ qua, chú ba đi thi, người khác cũng thấy hợp tình hợp lý.
Nhưng Vãn Vãn chỉ là cảm thấy tiếc hận thay thím ba mà thôi.
Có lẽ do cô bé hơi đa cảm, cũng có lẽ cô bé đòi hỏi cao trong tình yêu, hoặc có thể là do...
Ưu tiên của mỗi người đều khác nhau, có người trọng tình cảm, có người lấy sự nghiệp làm trọng, cũng có người lấy tiền tài lảm trọng.
Ở trong mắt bọn họ, có lẽ thật sự cho rằng, chưa đến mức nguy hiểm tính mạng thì thật sự không tính là chuyện gì.
Khi tiếng chuông vang lên, kỳ thi tuyển sinh đại học mùa đông cuối cùng đã kết thúc.
Nhìn thấy Kiến Quốc Kiến Hoành vui vẻ đi ra, bọn họ biết hai người thi nhất định không kém.
"Thế nào? Thi thế nào rồi?" Lục Tư Hoa nhịn không được hỏi liền.
Tô Kiến Quốc nói: "Con cảm thấy bản thân thi không tồi, Bắc Đại rất hứa hẹn"