Vương Nguyệt Hỉ kiên trì nói: "Không, cho dù anh xuất phát từ tình huống gì đi điều tra chuyện này, là anh điều tra mới giúp tôi có được cơ hội, trong lòng tôi anh cũng là ân nhân của tôi"
Tiểu Ngô muốn ngăn cản động tác của cô ấy, đưa tay ngăn cản, không cẩn thận liền đυ.ng phải cánh tay Vương Nguyệt Hỉ, cậu ta lại lập tức rụt về.
Khuôn mặt đỏ bừng.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Nguyệt Hi cúi đầu.
Vãn Vãn bên kia cũng không biết Vương Nguyệt Hi và Tiểu Ngô còn nháo ra chuyện này, hai người bọn họ ngồi đối diễn nhau.
Phòng làm việc của Trình Kiêu có một bàn trà, có một bộ trà cụ.
Anh thường pha trà, thư giãn tâm trạng. Đặc biệt là khi công việc căng thẳng sẽ pha một tách trà, hương vị tinh tế. Hương thơm đậm đặc của trà làm cho áp lực trong lòng anh ít đi rất nhiều.
Đôi khi khách hàng đến, anh cũng sẽ pha trà, lá trà là anh cho người mang từ Hàng Châu đến, Long Tỉnh tốt nhất, là lá trà trước khi mưa, có hương thơm đặc biệt.
Uống vào miệng, tỏa ra một mùi hương.
Đây là lần đầu tiên Trình Kiêu pha trà cho Vãn Vãn, trước kia khi ở nhà, mọi người cũng không uống trà xanh, mà là trà mạch, hoặc là những loại trà khác.
Kỹ thuật pha trà trước kia của Trình Kiêu cũng không tốt, pha không ra loại vị này.
Bây giờ thì khác, nhàn nhã pha một chén trà, bưng cho người phụ nữ mình yêu, cảm giác này cực kỳ sảng khoái.
“Anh Kiêu, anh cứ không đến trường như vậy sẽ không sao chứ?" Vãn Vãn lo lắng về việc học của anh.
"Không có việc gì, anh chạy hai đầu, nên các môn chính anh sẽ không thụt lùi, các môn khác anh sẽ hoàn thành tín chỉ. Hơn nữa tình huống này của anh, nhà trường cũng biết, chuyên ngành của anh lại liên quan đến quản trị kinh doanh, lý thuyết phải kết hợp với thực hành"
Vãn Vãn liên tục gật đầu, quả thật là chuyên môn của Trình Kiêu dù sao cũng có liên quan đến thương mại, bây giờ anh khởi nghiệp, chẳng khác nào đã sớm vượt qua thời kỳ thực tập.
Hơn nữa anh cũng nói những môn học chính anh sẽ không vắng mặt, các môn khác cũng sẽ hoàn thành tín chỉ.
Chủ yếu là trường học ủng hộ vấn đề này, vậy thì lại càng dễ nói.
"Bình thường chuyện trong công ty đều do Tiểu Ngô quản lý, thỉnh thoảng anh mới tới đây một chút, những chuyện khó xử lý kia, anh sẽ tới xử lý"
Vãn Vãn liên tục gật đầu, anh Tiểu Ngô thật sự rất vất vả, công ty lớn như thế mà chỉ một mình cậu ta quản lý.
"Anh Kiêu, lúc em vào, thư ký của anh nói hôm nay tâm trạng anh không tốt. Em biết công việc của anh em không nên xen vào, nhưng em lo lắng cho anh, anh không sao chứ?"
Trình Kiêu lắc đầu: "Không sao, chỉ là một số hạng mục hơi khó giải quyết, người bên dưới làm việc không hoàn chỉnh. Bây giờ em đến, tâm trạng của anh rất tốt, sau này em cứ đến công ty với anh được chứ?"
Trước kia Vãn Vãn không đến công ty của anh, bây giờ tới, anh thật sự hy vọng Vãn Vãn có thể thường xuyên đến công ty với anh, có cô ở bên cạnh, anh làm việc cũng không mệt mỏi, tâm trạng sẽ càng tốt.
Vãn Vãn bĩu môi: "Còn nói nữa, hôm nay em tới tìm anh đã bị quầy lễ tân ngăn lại. Gặp anh còn phải hẹn trước, nếu không sẽ không cho em gặp. Nếu không có chị gái kia chắc em cũng không lên tầng được, có lẽ phải đợi anh tan tầm mới có thể gặp được em"
Không phải Vãn Vãn muốn cáo trạng, thật sự gặp anh một lần cũng không dễ dàng, hơn nữa ở quầy lễ tân cũng thấy hơi tức giận, trong lòng không thoải mái lắm.
Nếu thái độ của quầy lễ tân lúc đó tốt hơn, cô cũng không đến mức tức giận như vậy.
Lúc ấy lễ tân rõ ràng có thể gọi điện thoại nội bộ đến ban thư ký, nói lại sự việc với cấp trên, bị phủ nhận rồi từ chối cô cũng được.
Nhưng lại chẳng làm gì mà trực tiếp từ chối, hơn nữa ánh mắt nhìn cô cũng không tốt lắm.
Trình Kiêu đã trầm mặt xuống: "Còn có chuyện như vậy?” Anh đứng dậy, đi đến trước bàn, nhấn nội tuyến: " Thư ký Trương, vào đây một lát"
Thư ký Trương rất nhanh đã tới, sau khi cô ấy vào phòng, nhìn thoáng qua Vãn Vãn, thấy cô ngồi trên sô pha phía sau bàn trà, bưng nước trà uống.
Thư ký Trương mặt không biểu cảm, đi thẳng tới trước mặt Trình Kiêu: "Tổng giám đốc Tiêu"
"Sau khi Vãn Vãn tới thì bị quầy lễ tân ngăn lại, chuyện này cô biết không?"
Thư ký Trương nói: "Tôi không hề biết."
"Cô phân phó xuống, sau này Vãn Vãn tới tìm tôi, trực tiếp lên tầng ba, ai dám ngăn cản thì cút khỏi công ty!"
Thư ký Trương nói: "Được, Tiêu tổng, tôi lập tức phân phó xuống"
"Còn nữa, đổi lễ tân dưới lầu, tuyển hai người mới đi. Lễ tân chủ yếu là thái độ, quầy lễ tân là mặt tiền của công ty, mặt tiền không tốt sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu thu hoạch của công ty?"
Thư ký Trương ghi lại từng cái: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi đi thông báo cho bộ phận nhân sự."
Trình Kiêu phất tay: "Cô đi đi"
Thư ký Trương vừa đi, cuối cùng Vãn Vãn cũng không nhịn được: "Anh Kiêu, không cần sa thải, cũng là công việc của các cô ấy, quả thật do em không hẹn trước."
Trình Kiêu giơ tay lên, sờ lên cái đầu nhỏ xù lên của cô: "Không ai được phép bắt nạt em."
Vãn Vãn nói: "Em biết anh đối xử tốt với em, anh phê bình các cô ấy vài câu là được rồi, đừng sa thải, các cô tìm việc cũng không dễ dàng, đừng vì em mà đắc tội với người khác, lúc ấy em cũng không chịu bao nhiêu tủi thân, chỉ là hơi ức một tí mà thôi"
Cô tức giận thì tức giận, nhưng thật sự đuổi người ra, cô lại cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi, sớm biết đã không nói cho anh biết chuyện này.
Không ngờ anh lại kích động như vậy, trực tiếp đuổi người đi.
Trình Kiêu lại kiên trì nói: "Các cô ấy như vậy, sau này khách hàng lớn đến cũng có thể sẽ đắc tội. Mặt tiền lễ tân này rất quan trọng, còn liên quan đến việc sau này công ty có thể lớn mạnh hay không"
Buổi trưa, trước kia Trình Kiêu toàn giải quyết bữa trưa ở văn phòng, rất ít khi xuống tầng ăn cơm. Trong công ty không có căn tin, đi ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài công ty, anh ngại phiền phức. Trực tiếp bảo Tiểu Ngô đóng gói cho anh một phần cơm trưa, vừa xem tư liệu vừa giải quyết.
Nhưng bây giờ thì khác, Vãn Vãn đến, sao anh có thể giải quyết bữa trưa trong công ty được? Anh muốn đưa Vãn Vãn đi ăn những thứ ngon nhất, để cô cảm nhận mỹ thực xung quanh công ty.
Bọn họ chậm rãi đi từ tầng ba xuống, nhìn thấy bóng dáng Tiểu Ngô và Vương Nguyệt Hỉ ở trong đại sảnh phía dưới.
Hai người đứng nói chuyện với nhau, Vương Nguyệt Hỉ có hơi thấp thỏm, Tiểu Ngô nói chuyện với giọng điệu dịu dàng.
Trình Kiêu không khỏi nhìn bọn họ nhiều hơn.
Hai vị lễ tân trong đại sảnh đã không còn bóng dáng, hiển nhiên đã bị thư ký Trương đuổi đi.
Vương Nguyệt Hỉ đang chờ bên cạnh Tiểu Ngô, nghe Tiểu Ngô nói chuyện, nghe thấy tiếng động vội xoay người lại, liền nhìn thấy Trình Kiều và Vãn Vãn từ trên cầu thang đi xuống.
Vãn Vãn xinh đẹp, tươi trẻ và tràn đầy năng lượng.
Trình Kiêu anh tuấn lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Vãn Vãn lại tràn ngập dịu dàng và lưu luyến.
Vương Nguyệt Hỉ cảm thấy hai người này thật sự là một cặp trời sinh, không có gì xứng đôi hơn bọn họ.
Hai ân nhân của mình yêu đương kết hôn, đây là tin tức tốt nhất, trong lòng cô ấy có một loại vui vẻ không nói nên lời.
Đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Văn Vãn, trong mắt cô ấy tràn đầy hâm mộ, còn có vui sướng.
"Nguyệt Hi." Vãn Vãn hô một tiếng.
Tiểu Ngô nói: "Ông chủ, cô Tô, hai người tới rồi, tôi muốn mời bạn học Vương đi ăn cơm, nhưng cô ấy nhất định phải kiên trì chờ cô xuống"
Vãn Vãn nói: "Nguyệt Hỉ, đói thì đi ăn cơm, sao nhất định phải chờ chúng tớ xuống? Có ngốc không cơ chứ?" Cô không nhịn được khoác vai Vương Nguyệt Hỉ nói.