Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội trưởng Đại Minh nói: “Theo những gì mà cô nói thì con bé đã phạm lỗi, nếu sau này con bé gϊếŧ người, chúng ta cũng phải bảo vệ nó sao? Nếu không bảo vệ nó thì không phải là thân thích rồi hả? Không phải cùng tổ tiên rồi hả?"

Đội trưởng Đại Minh tính tình cục súc hơn bí thư Viễn Sơn rất nhiều, hơn nữa bác ấy cũng không nghĩ nhiều vấn đề như bí thư Viễn Sơn, bác ấy nói: “Chúng tôi đã bỏ qua cho con bé bao nhiêu lần rồi? Hết lần này đến lần khác? Có lần nào mà không phải đại đội chúng tôi đùm bọc cho? Bây giờ gan của con bé càng ngày càng lớn rồi, lại còn dám cùng Liễu Đại Phú cùng nhau quấy nhiễu, tội này quá lớn, chúng tôi gánh không nổi"

Bác ấy lại nói với bí thư Viễn Sơn: “Anh còn ở đây do dự cái gì? Chúng ta phải trục xuất con bé ra khỏi thôn Hạ Hà của chúng ta. Tuổi còn nhỏ như vậy đã độc ác như thế. Lớn lên nữa sẽ ra sao?” Bác ấy sợ rồi, thật sự sợ hãi. Ai biết được đứa trẻ này sau này lớn lên sẽ làm ra những chuyện gì, lỡ như lại làm ra những chuyện này, bọn họ bảo vệ sao nổi, rồi sẽ gây ra những thiệt hại gì nữa?

Vẫn là bóp c.h.ế.t hết mọi thứ từ trong trứng nước thôi.

Bí thư Viễn Sơn nói: “Tôi đã sớm nói rồi, để dân quân áp giải hai người họ đi, đừng giam giữ họ trong đội sản xuất của chúng ta. Trực tiếp áp giải đến cục cảnh sát. Cục cảnh sát muốn làm gì thì đó cũng là việc của cục cảnh sát, việc chúng ta có thể làm chính là giám sát."

Vãn Vãn gật đầu, hai cán bộ thôn không bị ảnh hưởng bởi cái gọi là thể diện của cùng một tộc, đều nhất trí cho áp giải Tô Vũ Đình đến cục cảnh sát, để chính phủ tới xét xử, đây là cách tốt nhất rồi.

“Tôi thấy việc này nên xử lý như này. Chúng ta chia thành hai đường. Đội dân quân sẽ áp giải người đến cục cảnh sát. Tôi sẽ đích thân đến trường học của cô bé và báo cáo sự việc với Bộ giáo dục để làm đầy đủ hồ sơ vụ việc. Những chuyện như vậy phải được ghi lại trong các hồ sơ."

Sắc mặt Tô Vũ Đình đột nhiên tái nhợt. Nếu việc này được ghi vào trong hồ sơ, cuộc đời này coi như kết thúc. Sợ là sau này khi tình hình đất nước ngày càng tốt hơn, cả đời này của cô ta đừng mong làm được những thứ mình muốn.

Không thể đến trường đi học, cũng không thể đi làm việc, sợ là đến cả việc tự đi lập nghiệp, mọi người cũng sẽ kìm hãm cô ta thôi.

Suy cho cùng thì cô ta không phải là một tội phạm bình thường.

Ở trong thời đại ngày nay hay ở trong tương lai thì đều là đối tượng bị công kích.

“Được rồi, không nói nữa, trước tiên dẫn người đến cục cảnh sát đi, chúng ta không thể thay thế chính phủ, tất cả đều giao cho chính phủ giải quyết đi.” Bí thư Viễn Sơn phất phất tay.

Ông ấy chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần, nếu có xảy ra thêm những chuyện như vậy chắc ông ấy sẽ mệt đến mức ngã quỵ xuống giường.

Tô Vũ Đình bị bắt đi rồi, bị cấp tốc đưa đến cục cảnh sát ngay vào ngày hôm đó.

Cục cảnh sát tiếp nhận được một báo án tương tự, đã ngay lập tức coi trọng, chú ý đến nó.

Đây không phải là một chuyện nhỏ, còn là chuyện liên quan đến giáo phái thì gặp ai cũng sẽ muốn đập thôi.

Rất nhanh đã nhảy vào cuộc điều tra.

Vãn Vãn chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, bắt được Tô Vũ Đình rồi, đấu trí và lòng dũng cảm với những người khác trong thôn ủy, không phải là chỉ mệt một chút đâu.

May mắn thay, không phải chỉ có một mình cô bé, còn có các anh đi cùng cô bé nữa, còn có Trình Kiêu đã giúp cô bé tìm ra bằng chứng.

Khi đám người Vãn Vãn trở về nhà liền thấy Tô Kiến Hoành đang đứng ngây ngốc dưới bức tường, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.

“Mọi người đã trở lại rồi?” Thấy bọn họ trở về, Tô Kiến Hoành nhẹ thở ra một hơi.

Hơi thở này đã kìm nén ở trong tim anh ta từ rất lâu rôi.

“Anh Kiến Hoành, anh có biết không? Tô Tảo Tảo phạm phải tội không phải tội mê tín phong kiến bình thường, mà là có liên quan đến một thành viên giáo phái, bị ông cụ Sơn áp giải đến cục cảnh sát rồi." Tô Kiến Dân không nhịn được, vừa thấy Tô Kiến Hoành đã nói một lượt.

Tô Kiến Quốc đυ.ng đυ.ng vào góc quần áo của Kiến Dân, hất hất cằm.

Tô Kiến Dân nhìn sang, thấy Tô Kiến Hoành sững sờ đứng đó, một lúc lâu không lên tiếng.

Anh ấy đột nhiên ngậm miệng lại, như thể đã nói điều gì đó mà anh ấy không nên nói.

“Không có việc gì, dù sao chuyện này anh cũng sẽ biết, các em nói cho anh biết, trong lòng anh cũng đã có chuẩn bị.” Tô Kiến Hoành chậm rãi nói.

Vãn Vãn nói: “Anh Kiến Hoành, em..

“Đó là lỗi của con bé, là con bé đáng bị vậy” Tô Kiến Hoành nói: “Anh đi xem ông nội bà nội như nào"

Lần này người khó chịu nhất hẳn là ông cụ và bà cụ.

Vãn Vãn đã sớm chuẩn bị rồi, chuẩn bị cho những phiền phức từ nhà nội.

Cô bé tưởng rằng bà nội Tô sẽ tới nhưng lại không ngờ rằng bà ta không tới.

Đây thực sự là điều trước giờ chưa từng có.

Có bao giờ bà nội tốt như vậy, cô bé đυ.ng chạm tới Tô Tảo Tảo, phúc tinh của bà ta vậy mà bà ta không tới gây phiền phức cho cô bé?

Lúc này, bà nội Tô đang trong giày vò nghĩ.

Lần đầu tiên trong lòng bà ta có những đấu tranh, còn có nghi ngờ.

Tô Vũ Đình bị bắt đến cục cảnh sát, phạm tội không chỉ vì đơn giản tuyên truyền mê tín dị đoan, nghe nói rằng cô bé thông đồng với một giáo phái.

Nếu tội ác này được thực hiện đầy đủ, một gia đình lớn của nhà họ Tô có thể sẽ gặp tai ương vì bị Tô Vũ Đình liên lụy. Mà người đầu tiên phải gánh chịu chính là hai người bà ta và ông cụ, dù sao đi chăng nữa thì họ cũng sống chung một nhà với đại phòng.

Đâu phải chỉ là liên lụy một chút đâu, mà còn sẽ có đại họa tày trời.

Sau này e rằng công việc của thằng cả, thằng ba của bà cũng có thể luôn. Ai còn dám thuê nữa chứ, đến lúc đó đứa con dâu nhà thằng ba có khi còn không cần thằng ba nữa?

Bà ta tự nhốt mình trong phòng, cũng không gặp ai, cũng không thấy bà ta ra ngoài ăn cơm.

Ông nội Tô không yên tâm về bà ta, đi qua gõ cửa phòng nhưng gõ nửa ngày trời vẫn không thấy bà ta di ra.

Thở dài một hơi, ông nội Tô ngồi xổm ở cửa, hai tay run rẩy lấy từ bên hông ra một điếu thuốc khô, bỏ t.h.u.ố.c lá lên trên, lại run rẩy châm lửa.

Châm mấy lần cũng châm không được, ông ấy lại châm thêm vài lần nữa.

Đột nhiên, một que diêm đã được châm lên trước mặt ông ấy, giúp ông ấy châm lửa điếu thuốc lá.

Ông nội Tô ngẩng đầu nhìn thấy Tô Kiến Hoành đang đứng trước mặt mình, cũng từ từ chậm rãi ngồi xổm xuống, giúp ông ấy tiếp tục châm thuốc.

“Kiến Hoành?” Ông nội Tô hét lên, giọng nói run run.

Kể từ sau khi Tô Kiến Hoành tách ra khỏi gia đình rời đi, thì rất ít khi về nhà nội. Cho dù ông ấy cho người qua đó tìm cậu ta thì cậu ta cũng không qua thăm, nhưng cùng nhị phòng bên kia quan hệ rất tốt.

“Kiến Hoành, cháu về rồi đấy à?” Thân thể ông nội Tô run lên hỏi.

Tô Kiến Hoành nhìn ông nội Tô, thấy được tóc bạc trắng khắp cả đầu khuôn mặt còn có những nếp nhăn nheo trên khuôn mặt ông ấy lại thở dài một tiếng.

Ông nội cả một đời mạnh mẽ, giữ thể diện cả đời chắc hẳn không bao giờ nghĩ tới sẽ gặp phải những chuyện như vậy đúng không?

Không ai có thể chấp nhận được tai họa mà Tô Tảo Tảo mang đến cho cả dòng họ.

Ông nội chắc cũng sợ hãi khϊếp vía đúng không?

Nhà họ Tô không chỉ có đại phòng mà còn có nhị phòng, còn có tam phòng, những người đó đều là con trai của ông nội, đều là người nhà của ông ấy làm sao có thể không sợ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK