Tại huyện Nghi An, Vãn Vãn không hề biết chuyện này, cô bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kì thi.
Sắp phải thi đại học rồi, cô và Đóa Đóa đều đã đăng ký thi tuyển học, thi đại học trước một năm.Bởi vì cô tham gia cuộc thi viết văn lớn, cũng coi như là chiếm thế thượng phong rồi, cho dù cô thi không tốt, chỉ cần điểm số cao hơn điểm chuẩn một chút thôi cũng đã có thể vào được Hoa đại rồi.
Đây là niềm vui không thể ngờ tới khi cô tham gia cuộc thi viết văn này. Nói một cách tương đối thì Đóa Đóa khó khăn hơn nhiều.
Cô muốn vào được Phúc đại ở Thượng Hải thì cần phải nỗ lực, nhưng một chút cô ấy không lo lắng chút nào.
Phúc đại, tôi tới đây!
Tháng 7 năm 1985.
Kỳ thi tuyển sinh đại học mỗi năm một lần đã được tổ chức.
Năm đó Vãn Vãn mười bảy tuổi và Đóa Đóa mười tám tuổi bước vào phòng thi.
Đây là một bài kiểm tra xoay quanh vấn đề số phận của con người.
"Cố lên, Đóa Đóa!" Vãn Vãn cổ vũ cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa cũng nói: "Vãn Vãn, cậu chắc chắn có thể làm được điều đó"
Kì thi đại học kéo dài ba ngày, đối với Vãn Vãn và Đóa Đóa mà nói đây là một trải nghiệm tàn khốc nhất.
Lúc trước Vãn Vãn đã đến địa điểm thi rất nhiều lần, nhưng đó là cô chỉ đi thi cùng người khác, đứng cổ vũ tinh thần mà thôi, bây giờ là chính cô tham gia, tâm trạng tất nhiên là không giống nhau.
Người nhà họ Tô cũng lo lắng giống cô, còn có cả Trình Kiêu và mọi người nữa.
Một ngày thi đại học vô cùng căng thẳng và ác liệt.
Tất cả các thí sinh đều làm bài thi rất căng thẳng, phụ huynh và bạn bè đều ở bên ngoài đang hồi hộp chờ đợi.
Khi Vãn Vãn bước ra khỏi phòng thi, cô nhìn thấy một người mà mình không ngờ tới ở bên ngoài.
"Anh Kiêu?" Vãn Vãn không ngờ rằng ở đây có thể gặp được Trình Kiêu.
Cô nghĩ rằng anh sẽ không tới để cổ vũ cô thi đại học, dù sao thì anh cũng ở Bắc Kinh, có rất nhiều việc, lại còn thêm những chuyện ở công ty nữa, thời gian eo hẹp như vậy, còn đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Bởi vì nhất thời xúc động, cô chạy về phía anh, nhìn anh cười khúc khích.
"Em thi đại học, anh sao có thể không tới kia chứ? Đời người chỉ có một lần, không tới không phải là quá đáng tiếc sao?" Nói không cảm động thì là giả, Trình Kiêu thực sự quá tốt với cô, điểm này Vãn Vãn biết rõ.
Trong ba người anh trai của cô thì chỉ có anh út đến về để cổ vũ cô thi đại học, anh cả bận công việc, bận quá không có thời gian, nhưng cũng có gọi điện tới hỏi thăm. Khoảng thời gian này anh hai đang bế quan luyện tập, đừng nói là điện thoại ngay cả một lá thư cũng không có. Cũng may là trước khi đóng cửa luyện tập anh ấy đã viết một lá thư cho Văn Vãn, cũng gọi một cuộc điện thoại đến, chúc cô thi đại học thuận lợi.
Cô đương nhiên biết tâm ý của các anh, chuyện công việc không phải là chuyện mà bọn họ quyết định được.
Anh út và ba mẹ đi đến địa điểm thi, cùng cổ vũ cô thi đại học. Hôm nay cả Trình Kiêu cũng tới, tâm trạng Vãn Vãn vô cùng tốt.
"Anh Trình sao có thể không tới được chứ." Tô Kiến Dân cũng cười.
Tô Kiến Dân biết được tình cảm của Trình Kiêu dành cho Vãn Vãn, người nhà họ Tô ngoại trừ Vãn Vãn không biết ra thì có ai mà không biết được nỗi lòng của Trình Kiêu chứ?
Chính là bởi vì biết điều đó, họ đều đoán được Trình Kiêu sẽ tới. Khi thấy anh xuất hiện mới không quá ngạc nhiên.
Vãn Vãn cũng cảm thấy rằng Trình Kiêu sẽ không tới, vì vậy vừa mới thấy mặt Trình Kiêu mới kinh ngạc như vậy.
"Thời gian mấy ngày hôm nay của anh đều thuộc về em, em muốn anh theo em như thế nào thì anh sẽ theo em như thế." Trình Kiêu cưng chiều nhìn cô, muốn đưa tay vuốt tóc cô, thấy ánh mắt của mọi người đều đang nhìn anh, vừa đưa tay ra lại rút tay lại.
Vãn Vãn lại không để ý đến động tác của anh, vẫn đang nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng còn ngược lên rồi cười với anh, như thể cô để ý đến động tác của anh nhưng không ngạc nhiên lắm.
Cô sớm đã quen với những động tác của Trình Kiêu, còn có ánh mắt cưng chiều của anh.
Bởi vì đã quen cũng không ngẫm nghĩ gì nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, Trình Kiêu luôn nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
Sao cô có thể nghĩ rằng, sự chiều chuộng của Trình Kiêu, tình cảm của cô đã dần dần thay đổi? Lúc trước ánh mắt nhìn cô là ánh mắt nhìn em gái nhà bên, là ánh mắt của trúc mã nhìn thanh mai, còn bây giờ ánh mắt nhìn cô đã là ánh mắt nhìn người mình yêu, là ánh mắt âu yếm khi nhìn một cô gái.
Vô tri cũng là một loại hạnh phúc, Vãn Vãn không biết những điều này, tất nhiên cũng không thể đáp lại, tất nhiên cũng không phải gặp những phiền não này.
Đóa Đóa đang ở phòng thi khác, khi bước ra thì người nhà họ Tô vẫn chưa đi về, cô ấy đứng từ xa nhìn mọi thứ, đột nhiên mặt đỏ bừng lên.
"Đóa Đóa!" Vãn Vãn vẫy tay gọi cô.
Đóa Đóa đáp lại, đi sang phía Vãn Vãn rồi chào mọi người.
Đóa Đóa đều quen biết mọi người có mặt ở đây, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Lần này, cũng không biết vì sao, Đóa Đóa bỗng ít nói hơn hẳn.
Đóa Đóa vốn là người hướng nội, dễ ngại ngùng, nhưng lần này càng ít nói, Vãn Vãn còn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, lại đúng lúc thấy Đóa Đóa đỏ mặt nhìn người trước mặt.
Cô nhìn theo ánh mắt của Đóa Đóa, nhìn thấy Trình Kiêu đang đứng trước mặt, tim cô đập loạn nhịp.
Đóa Đóa thích Trình Kiêu?
Có thể không?
Ánh mắt của cô nhìn qua nhìn lại giữa Đóa Đóa và Trình Kiêu, thấy ánh mắt của Đóa Đóa hầu như đều dán chặt lên người Trình Kiêu, nhìn không chớp mắt, miệng còn cười nhẹ.
Không biết tại vì sao, vừa nghĩ tới khả năng này trong lòng Vãn Vãn liền thấy khó chịu, giống như trong l*иg n.g.ự.c bị nhét một lọ giấm chua vậy.
Lần này Trình Kiêu quay trở lại, mọi người đều tập trung ở tại nhà họ Tô, Đóa Đóa cũng chưa đi về.
Khu nhà mà nhà họ Tô mới mua ở gần trường trung học của huyện, đi bộ đến đó cũng chỉ mất mười mấy phút là đã về đến nhà rồi. Mà đội vận tải bên đó, muốn đi bộ tới đó phải mất hơn tiếng đồng hồ, đi taxi cũng mất mười hai mươi phút.
Mẹ Đóa Đóa sớm đã nói chuyện với Lục Tư Hoa, trong ba ngày Đóa Đóa thi đại học, hy vọng Đóa Đóa có thể ăn cơm trưa và nghỉ trưa ở nhà Vãn Vãn, họ sẽ đưa phí sinh hoạt. Lục Tư Hoa đồng ý, nhưng phí sinh hoạt thì bị bà ấy từ chối rồi.
Quan hệ của Đóa Đóa và Vãn Vãn thân thiết như thế, ăn một bữa cơm, ngủ một giấc, còn cần tiền phụ cấp sao? Còn có phải là bạn bè nữa không?
Chẳng mấy chốc mọi người đã về đến nhà Vãn Vãn.
Lục Tư Hoa đã đi thu dọn nhà bếp, bắt đầu nấu cơm, bọn trẻ thì nói chuyện cười đùa trong phòng khách, vô cùng náo nhiệt.
Trình Kiêu đến còn khiến một nhân vật nữa cảm thấy rất vui, đó chính là Tia Chớp.
Tia Chớp của bây giờ đã già rồi, nhưng không ảnh hưởng tới việc chạy nhảy của nó.
Cho dù có già, Tia Chớp vẫn là Tia Chớp, nếu như có người hại đến nhà họ Tô nó sẽ sống mái với hắn ngay tại chỗ.
Tia Chớp từ nhỏ đã được Trình Kiêu ẵm bồng, cũng là do Trình Kiêu huấn luyện, tình cảm đối với Trình Kiêu cũng tốt giống như với Vãn Vãn.
Trong tâm trí nó, Vãn Vãn và Trình Kiêu đều là chủ nhân của nó.
Hôm nay thấy Trình Kiêu tới, nó cứ chạy vòng quanh người Trình Kiêu, tiến lên ngửi ngửi, còn vẫy đuôi điên cuồng.
Trình Kiêu ngồi xổm người xuống, vuốt đầu Tia Chớp: "Mày có còn nhớ tao không hả Tia Chớp?"
Tia Chớp "gấu" một tiếng, tỏ ý mình vẫn còn nhớ, sao có thể quên được chứ.
"Tao cũng nhớ mày, qua đây để tao nhìn chút nào"
Tia Chớp lại "gấu" một tiếng, vẫy vẫy đuôi, thích thú vô cùng.
Vãn Vãn nhìn thấy, cười nói: "Tia Chớp rất nhớ anh, anh xem anh vừa mới tới, ngay cả em nó cũng không thèm chào, chỉ xoay quanh anh thôi.