Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Tô Thường Minh và hai vợ chồng bà nội Thiệu, hôn lễ của Vãn Vãn là chuyện quan trọng nhất.

Vãn Vãn cùng Trình Kiêu không cần nhọc lòng vì hôn lễ một chút nào, bọn họ chỉ cần tới trình diện là được, tất cả mọi thứ đều được người lớn xử lý tốt thay bọn họ.

Trang điểm xong, mặc váy cưới lộng lẫy, Vãn Vãn là cô dâu xinh đẹp nhất.

Ở trong phòng trang điểm, nhìn Vãn Vãn trước mắt, ba người bạn cùng phòng của cô đều nhìn lác cả mắt, sợ ngây người.

“Vân Hy, cậu xinh đẹp quá!” Lộ Giai Kỳ nhịn không được mà tán thưởng.

Sau khi Lộ Giai Kỳ tốt nghiệp thì thi vào làm nhân viên công vụ ở Bắc Kinh, tìm được một người chồng cũng là một nhân viên công vụ giống cô ấy, ngày tháng trôi qua rất vui.

Liễu Tư Thuần và Vương Nguyệt Hỉ cũng giống nhau, đều không yêu đương kết hôn, đến nay vẫn còn độc thân, hai người thì một vào cục văn hóa, một lại đang làm việc ở xí nghiệp Thiệu thị, ai cũng không nghĩ đến việc yêu đương.

Hiện giờ Vãn Vãn kết hôn, các cô ấy dù có bận đều sẽ buông hết công việc trên đầu, chạy tới tham gia hôn lễ của cô.

“Cô họ của mình đúng là cô dâu xinh đẹp nhất” Vương Nguyệt Hỉ cười nói.

Liễu Tư Thuần nói: “Chờ cậu kết hôn, cậu cũng sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.

Lộ Giai Kỳ nói: “Nguyệt Hỉ, Tư Thuần, các cậu cũng nhanh chóng yêu đương kết hôn đi, đừng tiếp tục lêu lổng nữa."

Liễu Tư Thuần nói: “Tớ cũng muốn kết hôn sớm một chút, nhưng lại không tìm thấy người thích hợp, tùy tiện tìm một ai đó rồi gả còn không bằng sống độc thân"

Vương Nguyệt Hỉ cũng gật đầu liên tục, mấy năm nay cô ấy vẫn luôn sinh sống ở Hồng Kông, hoàn cảnh ở bên kia khiến cô ấy càng thêm kiên cường độc lập, không thể vì cái gọi là hôn nhân, tùy tiện tìm một người rồi gả đi.

Cô ấy muốn tìm một người cô ấy yêu, đối phương cũng yêu cô ấy, nếu không cô ấy tình nguyện không kết hôn.

“Thật ra nếu các cậu thật lòng cảm nhận, nhất định Có thể tìm được người sẽ khiến các cậu động lòng” Văn Vãn đã trang điểm xong, cũng đứng dậy gia nhập vào hội nói chuyện phiếm.

Vãn Vãn thật sự hy vọng, Vương Nguyệt Hỉ cùng Liễu Tư Thuần có thể tìm được định mệnh của đời mình, mà không phải giống như bây giờ, vẫn luôn độc thân.

Đặc biệt là Vương Nguyệt Hỉ, hiện giờ vì sự nghiệp, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, còn không có thời gian rõ ràng để tính toán cho tương lai của chính mình. Bận bịu như vậy, làm sao có thời gian để đi yêu đương?

“Nguyệt Hỉ, cô nghe nói trong công ty của cháu có người đang theo đuổi cháu, là thật sao?"

Việc này do anh họ nói cho cô biết, lúc ấy cô đang nghĩ tới chuyện của Vương Nguyệt Hỉ, nên đành đi hỏi anh họ, vì vậy anh họ cũng để ý tới chuyện đó, cuối cùng phát hiện được hiện tượng này.

Vương Nguyệt Hỉ nói: “Cháu không có cảm giác gì với anh ta, cháu không muốn tìm hiểu người bên phía Hồng Kông, cháu muốn tìm ở đại lục.

“Nhưng hiện tại cháu đang làm việc ở Hồng Kông, nào có cơ hội quen biết người bên này chứ? Thật ra người ở đâu cũng không sao cả, chỉ cần người kia yêu cháu là được, đừng so đo quá nhiều"

Vương Nguyệt Hỉ vẫn lắc đầu, không có cảm giác chính là không cảm giác.

Thật ra địa lý cũng không phải là lý do hạn chế cô ấy yêu đương, mà là cô ấy thật sự không có cảm giác gì với người kia.

Vãn Vãn còn định khuyên cô ấy hai câu, lúc này bỗng nhiên có tiếng la từ bên ngoài truyền tới: “Vãn Vãn, xong chưa?"

Là Trình Kiêu.

Trình Kiêu tới đây đón dâu.

Nhà họ Trình đến nhà họ Tô cũng không xa.

Trình Kiêu cũng đã mua phòng ở huyện thành, ngay ở trong tiểu khu của nhà họ Tô. Hai nhà cách nhau mấy tòa.

Lúc trước cũng vì suy xét đến điểm này mới mua căn phòng ở đây, sau này khi anh cùng Vãn Vãn kết hôn rồi, Vãn Vãn có thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ, rất tiện.

“Mau, Vân Hy, ngồi lên trên giường đi!” Lộ Giai Kỳ thúc giục cô.

Vãn Vãn nhanh chóng ngồi xuống giường.

Lộ Giai Kỳ lại thúc giục Vương Nguyệt Hỉ và Liễu Tư Thuần: “Đã đóng cửa phòng chưa? —— Nguyệt Hỉ, mau, chúng ta giấu giày đi! Tư Thuần, đây, cậu giấu một chiếc khác! Còn có ——"

Lộ Giai Kỳ phân chia một loạt công việc.

Vãn Vãn nhìn đến mức trợn mắt há mồm.

“Cậu đừng kinh ngạc, đây là trình tự, trình tự đã hiểu chưa?” Lộ Giai Kỳ thấy vẻ mặt khϊếp sợ của Văn Vãn mới giải thích.

Vãn Vãn cúi đầu, trong cả hai đời đây là lần đầu tiên cô kết hôn, trước kia cũng hiếm khi tham gia hôn lễ, quả thật có rất nhiều thứ không hiểu lắm.

Hơn nữa, mỗi địa phương đều có tập tục khác nhau, bên Huyện Nghi An này lại không có việc giấu giày trong trình tự.

Trình Kiêu lại đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Vãn Vãn, xong chưa?"

Sau khi nhóm Lộ Giai Kỳ giấu giày xong, lại chạy đi chặn cửa.

Thật ra cửa đã được đóng lại, nhưng các cô ấy không yên tâm.

“Phát bao lì xì! Không có bao lì xì thì không cho mở cửa!” Lộ Giai Kỳ ở bên trong nói.

Trình Kiêu đã chuẩn bị xong bao lì xì từ sớm, từng chiếc từng chiếc bao lì xì nhỏ, mỗi bao lì xì có mười đồng tiền.

Đầu thập niên 90, mười đồng tiền có sức mua rất mạnh.

Anh nhét bao lì xì vào trong qua khe kỉa.

“Một bao lì xì không đủ! Chúng tôi có nhiều người như vậy, một bao lì xì phát cho ai đây?” Lộ Giai Kỳ lại nói.

Lập tức lại nhét vào thêm bao lì xì.

“Không đủ! Không đủ!"

Lộ Giai Kỳ nhặt hết bao lì xì lên, sau đó bắt đầu chia cho Vương Nguyệt Hỉ và Liễu Tư Thuần, ngay chuyên viên trang điểm cũng có, một cái cũng không chừa lại.

Phía dưới khe cửa lại có bao lì xì được nhét thêm vào.

“Đủ chưa? Không đủ thì mọi người cứ mở cửa ra đi, tôi vào trong lại phát bao lì xì tiếp!"

“Không mở cửa, anh nói cho chúng tôi cái đã, anh có yêu Vân Hy nhà chúng tôi không?” Lộ Giai Kỳ lại bắt đầu làm khó dễ.

Trình Kiêu nói: “Yêu!"

“Yêu bao nhiêu?"

“Dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu.

“Sau này chuyện trong nhà nghe lời ai?"

“Vãn Vãn"

“Hai người cãi nhau, ai xin lỗi trước?"

“Tôi."

“Mặc kệ có phải là anh sai hay không?"

“Đúng vậy.

Người bên trong cửa người ngoài cửa, vẫn đang một hỏi một đáp.

Trong phòng, Vãn Vãn nghe thấy Trình Kiêu trả lời, cảm động đến mức rớt cả nước mắt.

Cô biết, những lời Trình Kiêu nói là thật sự.

Anh vẫn luôn hành động như vậy, mặc kệ là sau khi quen biết hay là sau khi đăng ký, anh đều rất kiên trì.

Cô cũng biết, nhóm bạn của cô đều rất quan tâm tới cô, lúc này mới ép hỏi anh từng câu.

Dưới tác dụng của bao lì xì, còn có những câu nói chân tình đó, cuối cùng cửa cũng được mở ra.

Trình Kiêu mặc một bộ tây trang màu đen, n.g.ự.c trái cài hoa hồng, trong tay cũng cầm bó hoa hồng, đi vào trong phòng.

Vãn Vãn đang ngồi ở trên giường, váy cưới thuần khiết tán trên giường như đóa hoa nở.

Bộ váy cưới này là do anh đặt ở nước ngoài, hiện tại trong nước vẫn chưa có chiếc váy cưới tốt như vậy, anh phải cho Vãn Vãn một chiếc váy cưới hoàn mỹ nhất.

Không thể có bất kỳ tiếc nuối nào.

“Vãn Vãn, gả cho anh nhé!” Trình Kiêu quỳ gối trước giường, cầm hoa hồng, nhìn Vãn Vãn với ánh mắt thâm tình.

Vãn Vãn thẹn thùng cúi đầu.

“Nhẫn! Học trưởng Tiêu, nhẫn đâu? Không có nhẫn, Vân Hy nhà chúng tôi không gả!"

Trình Kiêu nhẹ nhàng cười, không biết từ khi nào mà trên tay lại có thêm một hộp gấm, mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn hình hoa hồng.

Chiếc nhẫn được chế tác tỉ mỉ, ở dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh.

Thật xinh đẹp!

Vãn Vãn vươn tay phải ra.

Chiếc nhẫn kim cương được đeo lên tay phải của cô.

Trình Kiêu tới ôm Vãn Vãn xuống giường, lại phát hiện không thấy giày.

Lại bắt đầu luống cuống tay chân đi tìm giày, nhưng nhóm ba người Lộ Giai Kỳ đã dấu giày thật sự rất kỹ càng, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm ra được.

“Tìm không thấy giày, không cho ra khỏi căn nhà này. Lộ Giai Kỳ làm khó dễ.

Trình Kiêu kêu: “Mau! Hỗ trợ tìm giày!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK