Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trên tầng, mẹ Trình đang nghỉ ngơi thì nghe được tiếng hét của Trình Kiêu cũng bật dậy. Bà ấy đi xuống lầu, nhìn thoáng qua đã thấy Vãn Vãn ngồi bên cạnh ông cụ Tiêu.

Vãn Vãn đã lớn, mấy năm không gặp đã trưởng thành thiếu nữ rồi.

Dấu hiệu trổ mà càng rõ, mẹ Trình nhớ tới chuyện Trình Kiêu từng nói với bà ấy, biết sau này Vãn Vãn sẽ trở thành con dâu nhà họ Tiêu thì tròng lòng càng ngọt ngào. Bà ấy vui vẻ nhìn Vãn Vãn nói: “Ôi! Văn Vãn, thím Trình đi gọt táo cho con.

Táo để trên bàn trà, vươn tay ra là có thể lấy được.

Vãn Vãn nói: “Thím Trình, con có thể tự gọt được, thím mau ngồi xuống, đừng để mệt"

Mẹ Trình đáp lời, ngồi xuống bên cạnh Vãn Vãn, nhìn cô, càng nhìn càng thấy thích.

Mẹ Trình ngồi xuống, là chỗ của Trình Kiêu. Anh vốn đi vào trong bếp bảo mẹ Phùng làm mấy món Văn Vãn thích ăn, lúc sau phát hiện không còn chỗ nữa.

Vị trí của anh thì mẹ anh đang ngồi. Anh cũng không thể vì muốn ngồi đó mà nói với mẹ, đây là chỗ của con, mẹ ngồi chỗ khác đi được. Không thể nào nói vậy được.

Mẹ Trình không để ý ánh mắt oán trách của con trai, bà ấy nói chuyện với Vãn Vãn, hỏi thăm tình hình gần đây của cô.

Cảnh này được ông cụ Tiêu thu lại trong mắt. Sao ông ấy có thể không hiểu tâm trạng của cháu mình chứ?

Ông cụ lặng lẽ đứng dậy, vỗ nhẹ vào chỗ của mình, lại chỉ Vãn Vãn, ý bảo Trình Kiêu ông ấy nhường chỗ mình cho anh.

Ban đầu Trình Kiêu lắc đầu với ông ấy.

Nhưng ông cụ Tiêu đứng dậy, đẩy Trình Kiêu về hướng sô pha, vừa hay ngồi bên cạnh Vãn Vãn.

Động tĩnh này khiến Vãn Vãn và mẹ Trình chú ý tới.

Sau đó, mẹ Trình mới để ý con trai, trong lòng thầm kêu “Không tốt!”, trong lúc vô ý bà ấy đã chiếm mất chỗ của con sao?

Bà ấy là mẹ mà lại không chú ý tới điểm này thật là đáng trách.

Hiện tại, con trai và Vãn Vãn đúng lúc yêu đường. Trong giai đoạn mập mờ, thấy cô gái mình thích sao có thể không muốn ở bên mọi lúc chứ?

Bà ấy là một người già cô đơn cần phải tìm cơ hội để con trai và con dâu tương lai thành đôi mới đúng.

Sau khi ông cụ Tiêu nhường chỗ cho Trình Kiêu thì đi tới tủ, trên đó đặt đài phát thanh của ông ấy.

Vừa nãy, ông chỉnh thử kênh vẫn chưa tìm được kênh mà ông ấy muốn.

Không ngờ Vãn Vãn tới, ông ấy tìm một phát đã ra.

Ánh mắt nhìn Vãn Vãn càng thêm hòa nhã.

Vãn Vãn thật là người may mắn. Cô tới thì ông ấy đã tìm được kênh mình muốn, thật rất tốt!

Sau khi tìm được kênh mình muốn, ông cụ cũng không để ý tới tình huống bên kia, toàn tâm lắng nghe tiết mục phát.

Tất nhiên ông ấy thích nghe đều là tin tức quân sự và chính trị.

Khi Tiểu Ngô cất xe xong mang hành lý của Vãn Vãn đi vào thì nhìn thấy cảnh này.

Ông cụ Tiêu ở bên cạnh nghe đài phát thành, Trình Kiêu ngồi ở ghế sô pha ngắm Vãn Vãn, ánh mắt dịu dàng. Bên này, mẹ Trình đang cầm tay Vãn văn kể chuyện gì đó, Vãn Vãn lắng nghe.

Thật sự là người một nhà ấm áp.

Cậu ta mang mấy đồ đạc lên tầng rồi tới phòng bếp.

Cậu ta cũng không dám ở trong phòng khách, một màn ấm áp thế không thể bị cậu ấy quấy rầy.

“Tiểu Ngô, cậu cũng thấy được chứ?” Mẹ Phùng vẫy tay với Tiểu Ngô, gọi cậu ta vào phòng bếp, nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Ngô nói: “Tôi thấy được, thiếu gia và cô Vãn Vãn thật xứng đôi."

“Còn không phải sao? Cô Văn Vãn xinh đẹp như thế, thiếu gia lại đẹp trai như vậy, hai người trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.

“Đúng thế, chỉ có cô Vãn Vãn mới có thể xứng đối với cậu chủ, không giống như Mạc...” Tiểu Ngô nói được nửa câu thì liếc nhìn phòng khách, nuốt lời còn lại vào trong.

“Cô Mạc điêu ngoa tùy hứng như thế sao có thể xứng đôi với thiếu gia. Cô ta còn không chịu buông bỏ, nhất quyết muốn thuyết phục thủ trưởng cho cô ta vào nhà họ Tiêu. Thủ trưởng cũng không phải là người không nói lý lẽ, sao có thể đồng ý với cô ta chứ?” Mẹ Phùng bĩu môi nói.

Mẹ Phùng đã khinh thường Mạc Ngọc Nguyệt từ nhỏ. Từ khi còn bé đã thích diễn, ông cụ trở về thì cô ta thể hiện dáng vẻ thiên sứ, chỉ cần ông cụ không có ở nhà thì cô ta sẽ lộ bản chất thật.

Mẹ Phùng từng muốn nói mấy lời về Mạc Ngọc Nguyệt với ông cụ nhưng lại nhìn ông cụ thích Mạc Ngọc Nguyệt như vậy, mẹ Phùng sao có thể kể hết với ông cụ những uất ức mình đã chịu chứ?

Người ta là ông cháu, không phải ruột thịt thì cũng chắc chắn hơn một người ngoài như bà.

Nhưng sự thật chứng minh, ông cụ Tiêu là một người sáng suốt. Ông sẽ không để cho Mạc Ngọc Nguyệt là cháu gái mình mà được phép làm loạn. Chỉ cần có chứng cứ thì ông ấy sẽ dạy dỗ Mạc Ngọc Nguyệt.

Nhưng kết quả cuối cùng lại trở nên cực kỳ khó giải quyết.

Càng hình thành thêm trước mặt một dáng sau lưng một vẻ của Mạc Ngọc Nguyệt.

Càng khiến cho mấy người làm khổ không nói được. Cuối cùng không ai dám ở trước mặt ông cụ Tiêu cáo trạng nữa. Bởi vì kết quả cáo trạng cũng không phải là lý tưởng nhất, ngược lại khiến bọn họ càng khổ hơn.

Vì thế mẹ Phùng cũng không thích Mạc Ngọc Nguyệt này.

Tiểu Ngô và Tiểu Ngưu đến muộn nên không biết tới một bộ mặt quỷ quyệt này của Mạc Ngọc Nguyệt. Nhưng Tiểu Ngô cũng từng bị Mạc Ngọc Nguyệt trêu chọc.

“Chỉ có thiên thần như cô Vãn Vãn mới có thể khiến cho thiếu gia thật sự buông bỏ hết thảy, nguyện ý ở bên cô ấy. Còn cả thủ trưởng và bà chủ cũng thật lòng thích cô Vãn Vãn. Tôi cũng thích. Mẹ Phùng vừa nạo vỏ khoai tây vừa cảm thán.

Tất nhiên Tiểu Ngô biết ý nghĩ của mẹ Phùng.

Mẹ Phùng đã làm việc tại nhà họ Tiêu từ rất lâu, đã đi theo bà cụ cho tới khi già. Ngoại trừ mười năm đó, bởi vì ông cụ Tiêu ở thôn Hạ Hà không ở nhà lớn của nhà họ Tiêu nên mẹ Phùng không thể đồng hành. Cho tới nay mẹ Phùng vẫn luôn ở cùng ông cụ Tiêu.

So với cậu ta thì bà ấy càng hi vọng thiếu gia có thể gặp người thật lòng đau vì anh, nhà họ Tiêu có thể trở nên ấm áp và yên bình.

“Mẹ Phùng, tôi cảm thấy cô Vãn Vãn cũng có tình cảm đặc biệt với thiếu gia. Không phải thiếu gia đơn phương đâu. Tiểu Ngô nói ra suy nghĩ của mình.

Mẹ Phùng nói: “Thật sao?"

Cảm giác thật tốt, thiếu gia không phải đơn phương là tốt nhất.

Nếu không, chỉ có mình thiếu gia có tình cảm thì tới khi ấy rất đau khổ.

Bà ấy cũng không muốn tới khi đó thiếu gia sẽ vì chuyện tình cảm mà đau lòng và buồn phiền.

Bà ấy hy vọng thiếu gia có thể hạnh phúc, có thể yêu đương với người con gái mình thích.

Trình Kiêu không hay biết trong phòng bếp, hai người mẹ Phùng và Tiểu Ngô đang nói chuyện về chuyện tình cảm của anh và Vãn Vãn.

Lúc này, anh không có xen vào cuộc trò chuyện của mẹ và Vãn Vãn, cứ yên lặng ngồi ở bên cạnh bảo vệ. Thấy bộ dáng tràn ngập tinh thần của cô, trong lòng anh tràn đầy dịu dàng.

Vãn Vãn luôn vui vẻ như vậy là điều đầu tiên mà anh muốn đạt được.

Vãn Vãn và mẹ Trình nói chuyện rất nhiều tới khi mẹ Trình ngáp, mệt mỏi muốn đi lên tầng nghỉ ngơi thì hai người mới ngừng nói chuyện.

“Thím Trình, con đưa thím lên tầng nhé?” Vãn Vãn đứng lên muốn giúp đỡ mẹ Trình đi lên tầng.

Mẹ Trình lại nói: “Không cần, thím có thể tự đi lên được, còn và Trình Trình cứ nói chuyện đi. Các con còn trẻ, có nhiều chuyện để nói, không giống chúng ta, nói được lúc là thấy mệt mỏi.

Vãn Vãn nói: “Thím Trình, cứ để con đưa thím lên tầng"

Mẹ Trình nói: “Không cần đâu, thím vẫn thường xuyên tự đi lên đi xuống, không cần phiền phức vậy Hôm nay là lần bà ấy nói nhiều nhất.

Trước đây trong nhà đâu có nhiều tiếng cười đùa thế?

Trình Kiêu không thích nói chuyện, ông cụ cũng ít nói. Đôi khi sẽ nói chuyện với mẹ Phùng hoặc là bọn Tiểu Ngô.

Nhưng như vậy, bà vẫn cảm thấy buồn chán.

Sau đó còn có lúc nhớ về khi ở thôn Hà Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK