Đương nhiên là Tô Vãn Vãn biết rồi. Kỳ thi đại học này và kỳ thi cấp bảy mươi tám tiếp theo, đề thi đều rất đơn giản. Tuy người đăng ký thi nhiều, nhưng rất nhiều người đã bỏ sách mấy chục năm rồi mới học lại, trình độ không cần nghĩ cũng biết.
Tuy thành tích thường ngày của anh họ Kiến Hoành không tốt bằng ba người anh trai của cô, nhưng cũng thuộc tầm trung bình trong trường, thi đỗ đại học chắc sẽ không vấn đề.
Trong sách nói anh họ Kiến Hoành làm nông dân cả đời, còn đời này chắc chắn có thể thi đỗ đại học, làm một người có văn hóa.
“Em tin anh Kiến Hoành nhất định có thể thi đỗ đại học. Vãn Vãn nói rất nghiêm túc.
Tô Kiến Hoành cười, bản thân anh ta cũng không có tự tin đến thế, không ngờ kỳ vọng của Vãn Vãn đối với anh ta lại to lớn như vậy.
“Được, anh Kiến Hoành nhất định sẽ thi đỗ đại học. Đến khi thi đỗ, anh sẽ mua kẹo cho Vãn Vãn ăn. Ở trong lòng anh ta, kẹo chính là thứ quý giá nhất rồi.
Anh ta đồng ý đưa thứ tốt nhất cho em họ của mình, anh ta cũng chỉ có một người em gái mà thôi.
Còn Tảo Tảo...
Vừa nghĩ đến Tảo Tảo, lòng Tô Kiến Hoành tràn đầy đau đớn, còn có một cảm giác oán trách nói không nên lời.
Khi Kiến Binh và Kiến Dân trở về, trên mặt còn đang nở nụ cười. Lúc nhìn thấy Kiến Hoành, ba người rất nhanh đã ngồi chơi với nhau.
Mãi cho đến khi Tô Cần mang theo tâm trạng vui vẻ về nhà, cả gia đình lại ngồi quây quần bên nhau.
“Ông xã à, có chuyện gì làm anh vui vẻ thế?” Lục Tư Hoa nhìn thấy Tô Cần ngân nga khúc hát, cầm rượu Cao Lương về, bà ấy biết chắc là có chuyện tốt.
Tô Cần nói: “Quả thực là chuyện tốt, hôm nay hết chuyện này đến chuyện kia, còn khá nhiều nữa đó"
Mắt mọi người sáng lên, đều nhìn về phía Tô Cần đợi ông ấy nói ra tin vui.
“Ba ơi, chuyện tốt gì thế ạ? Ba mau nói đi, Vãn Vãn không đợi được nữa rồi"
Tô Cần cười khì khì: “Chuyện khôi phục kỳ thi đại học thì ba không nói nữa nhé, mọi người đều biết cả rồi. Đây là chuyện vui mừng của nhà họ Tô chúng ta.
“Ba mau nói, mau nói đi ạ, đừng úp úp mở mở nữa. Chuyện kỳ thi đại học thì tụi con biết cả rồi, ba mau nói chuyện tụi con chưa biết đi. Kiến Binh cũng thúc giục.
“Chuyện vui khác chính là ba khôi phục chức vị rồi, trở về đơn vị hiện tại của ba, bên trên đã điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho ba. Tô Cần nói tiếp.
Mọi người đều ngẩn ra, sau đó là vui mừng.
“Chú Hai, ý chú là gia đình con không hề liên lụy đến mọi người, công việc của chú đã khôi phục lại rồi?” Tâm trạng Tô Kiến Hoành kích động hỏi ông ấy, quá kích động rồi, còn giọng nói đã có chút vỡ ra.
Tô Cần gật đầu: “Quả thực là như vậy. Lãnh đạo nói chuyện của Tô Tảo Tảo không ảnh hưởng đến chú. Hơn nữa trong bộ đã nói chuyện với bên trên rồi, chuyện của chú phải xử lý cẩn trọng, không thể để liên lụy người vô tội được. Chúng ta đã cắt đứt quan hệ với gia đình anh Cả, chuyện này có ủy ban thôn đứng ra làm chứng, có giấy tờ chứng minh của công xã. Hơn nữa, ba của chúng ta cũng đã nói rồi, gia đình thằng Hai đã bị tách hộ rất lâu rồi, không còn liên quan gì đến gia đình thằng Cả nữa.
Vào lúc quan trọng, ông nội Tô vậy mà nói lại giúp cho gia đình thằng Hai, điều này vượt ngoài dự đoán của mọi người. Họ tưởng rằng ông nội sẽ ghi hận gia đình thằng Hai mới đúng chứ.
“Đây thực sự là chuyện tốt, em đã chuẩn bị tinh thần cả nhà chúng ta về quê trồng trọt rồi, không ngờ công việc lại được giữ lại, ông xã không có chuyện gì nữa rồi.” Lục Tư Hoa cũng kích động lạ thường: “Hôm nay vui mừng, chuyện vui nối tiếp chuyện vui nên cho phép mọi người uống rượu. Kiến Binh và Kiến Dân không cần uống đâu, tụi con còn nhỏ. Kiến Quốc và Kiến Hoành có thể uống một chút, cùng ba tụi con uống vui vẻ."
Trong lòng Vãn Vãn cũng vui mừng, cô nhóc tưởng rằng trong nhà sẽ vì chuyện của Tô Vũ Đình mà bị liên lụy. Không ngờ, kết quả cuối cùng lại không có nguy hiểm gì, bình an vượt qua rồi. Thật là may mắn quá đi.
Ba Tô được khôi phục lại chức vị cũ, không hề có chút tổn hại nào, đây là điều vô cùng hiếm có.
Vãn Vãn nghĩ, đây chắc là nhờ giáo sư Lý nhỉ? Cô nhóc nhớ là khi thầy đi, từng nói qua với mình, chuyện này ông ấy đã nói qua với người trong huyện rôi.
Có điều, nói chuyện qua là một chuyện, còn bị cản trở hay không là một chuyện khác. Dù chức quan có lớn cũng không bằng người quản lý có chức quyền, hiện giờ thầy cũng đã trở về tỉnh rồi, chờ được vạ má đã sưng. Nếu như có người muốn làm khó nhà bọn họ, vậy thì có nói chuyện cũng vô ích mà thôi.
Không ngờ nhóm lãnh đạo rất thông minh, cũng là vận may của gia đình họ, một đường đi không có trở ngại, thông qua xét duyệt, trả lại trong sạch cho bọn họ.
“Con thật là vui quá, con vẫn luôn cảm thấy áy náy vì chuyện của Tảo Tảo liên lụy đến chú Hai, thậm chí con đã muốn...” Có lẽ Tô Kiến Hoành đã uống say rồi, nói chuyện cũng có chút lộn xộn: “Người tốt có kết quả tốt, nói quả không sai chút nào. Chú Hai là người tốt, cả nhà chú đều là người tốt, ông trời đều đang nhìn đó ạ, sẽ không bạc đãi người tốt đâu. Chú Hai không sao rồi, trái tim treo lơ lửng của con cũng buông xuống được, bằng không... cả đời này con cũng không thể tha thứ cho mình, tha thứ cho Tô Tảo Tảo...” Nói đến cuối cùng, anh ta ấy thế mà lại khóc òa lên.
Dưới tác dụng của cồn, tất cả nỗi đau khổ trong lòng anh ta đều được trút ra hết.
“Tại sao con lại có người em gái như vậy, hại bản em thân mình đã đành, tại sao còn hại những người xung quanh phải gặp nạn vì mình chứ? Nghe nói chức vụ của chú Ba cũng bị lấy lại, công việc cũng mất rồi. Ba mẹ vợ của chú Ba còn bắt hai người họ ly hôn. Đây đều là..."
Tô Cần nghe vậy, trong lòng cũng rất khó chịu. Gia đình họ không sao, không hề bị liên lụy, quả thực là rất may mắn. Nhưng những người khác lại không được may mắn như vậy, dù là ba mẹ ông, hay là Kiến Hoành, hoặc bên nhà thằng Ba đều bị liên lụy hết.
“Chuyện của thằng Ba quả thực.” Một người đã tách hộ rồi mà vẫn bị liên lụy thành như thế.
Ông ấy phải cảm thấy may mắn vì bản thân đã cắt đứt quan hệ với nhà anh Cả sao? Cho nên mới không bị liên lụy thật sự. Trong lòng ông ấy thở phào nhẹ nhõm, đây quả là điều vô cùng may mắn.
“Chẳng phải anh họ Kiến Hoành cũng vô tội sao? Rõ ràng không phải chuyện của anh ấy, nhưng kết quả vẫn bị liên lụy. Tô Tảo Tảo là đồ sao chổi, đi gây chuyện khắp nơi, khiến cho tất cả mọi người đều vì cô ta mà gặp họa. Tô Kiến Dân không kìm được mà nói ra.
“Nào, chúng ta không nói những chuyện buồn này nữa, thời gian vui vẻ thì nên vui vẻ mới phải chứ. Nào, cùng nâng ly, uống cạn!” Tô Kiến Quốc đột nhiên giơ ly rượu lên nói.
Vãn Vãn cũng hùa theo, trong ly của cô nhóc là nước lọc, nhưng cũng học theo bọn họ, cụng ly với bọn họ.
Thời khắc vui vẻ, giơ ly hoan hô, chúc mừng chuyện vui!
Ly chạm vào nhau.
Bởi vì gia đình Tô Cần đã được minh oan, nên ông ấy đã trở về đơn vị của mình. Kiến Dân, Kiến Binh và Vãn Vãn đều trở lại trường học, bắt đầu con đường học tập của mình.
Những đồng nghiệp giậu đổ bìm leo và vì chuyện này mà xa cách bọn họ lại bắt đầu đến nhà chúc mừng ông ấy trở lại đơn vị.
Có một số người còn giả vờ đi xin lỗi ông ấy, nói rằng chuyện khi đó căng thẳng như thế, bọn họ cũng sợ bị liên lụy.
“Anh Tô à, chúng tôi cũng hết cách. Anh nghĩ đi, tình hình khi đó căng thẳng thế kia, chúng tôi cũng."
“Đúng thế, anh Tô, chúng tôi đều sợ cả lên, lỡ như vì chút chuyện này mà mất đi công việc của mình, ai mà không sợ chứ."