Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù có phiền não hơn nữa, từ lúc nhìn thấy Văn Vãn đi vào, trong nháy mắt toàn bộ đã biến mất.

“Anh Kiêu, em không quấy rầy anh chứ?” Vãn Vãn có chút ngượng ngùng.

Vừa rồi lúc tiến vào, cô rõ ràng cảm giác được Trình Kiêu không vui.

Chắc canh là gặp rắc rối gì trong công việc, làm cho anh không hài lòng.

Cô biết mình tới không đúng thời cơ, càng cảm thấy ngượng ngùng.

"Không có, công việc của anh bận xong rồi, thật không ngờ Vãn Vãn lại đến công ty Vãn Vãn nói: "Vốn dĩ em cũng không muốn quấy rầy anh, là Vương Nguyệt Hỉ nói muốn tới đây cảm ơn anh, cho nên em mới đưa cậu ấy tới đây."

Trình Kiêu nhướng mày: "Vương Nguyệt Hỉ?"

Tình huống gì vậy?

"Ừm, Vương Nguyệt Hỉ nói, nếu như không có anh, cậu ấy sẽ không được học, muốn tới đây cảm ơn anh"

Trình Kiêu nói: "Người cô ấy nên cảm ơn nhất không phải là em sao? Nếu như không có em, ai còn có thể chú ý tới chuyện Tô Tảo Tảo mạo danh? Nếu không phải vì em, anh cũng lười quan tâm đến chuyện này."

Vãn Vãn nói: "Nguyệt Hỉ người ta cũng có chút tấm lòng, anh muốn gặp cậu ấy không?"

"Không gặp." Trình Kiêu không có hứng thú: "Chuyện này người tốn sức nhất là Tiểu Ngô, vậy cô ấy nên cảm ơn Tiểu Ngô mới đúng"

Vãn Vãn nói: "Anh Kiêu, cậu ấy..."

"Được rồi, chúng ta đừng nói về cô ấy nữa. Em khó lắm mới đến được một chuyến, anh rất vui, chúng ta..."

Khi Trình Kiêu nhìn thấy Vãn Vãn tới tìm anh, vui vẻ đến mức muốn lôi kéo cô nói chuyện phiếm, Vương Nguyệt Hỉ ở trong phòng nghỉ, có chút thấp thỏm bất an.

Cô ấy cảm giác hôm nay mình tới không đúng lúc, nghe thư ký Trương kia nói, hình như tâm trạng học trưởng Tiêu không tốt lắm?

Liệu anh ấy có đuổi mình ra không?

Cô ấy thực sự muốn nói lời cảm ơn.

Cả đời này, nếu như không có học trưởng Tiêu thay cô điều tra được chân tướng, có lẽ cả đời sẽ không có duyên với đại học.

Cô ấy không thể là người vong ân phụ nghĩa.

"Cô là bạn học Vương Nguyệt Hỉ đúng không?" Một chén nước sạch đặt ở trước mặt cô ấy, Vương Nguyệt Hỉ ngẩng đầu, một người đàn ông diện mạo đẹp trai ngồi xuống đối diện, chính là người để Tô Vân Hy đi vào.

Cô ấy có chút câu nệ, hai tay không ngừng xoắn: "Là tôi."

"Cô đừng căng thẳng, tôi cũng không phải hổ già, không ăn được cô" Tiểu Ngô điều tiết bầu không khí.

Vương Nguyệt Hỉ bị cậu ta chọc cười, tâm trạng căng thẳng lập tức bình tĩnh lại.

"Nhìn đi, như vậy mới đúng, căng thẳng như vậy làm cái gì?" Tiểu Ngô nói: "Cũng không biết khẩu vị của cô, đành rót cho cô một ly nước sạch, cô muốn uống cái gì có thể nói với tôi, tôi sẽ rót cho cô"

Vương Nguyệt Hỉ nói: "Nước lọc là được rồi, tôi thích uống nước lọc."

Tiểu Ngô nói: "Cô là bạn học của cô Tô, cô ấy là quý nhân của công ty chúng tôi."

"Vân Hy và học trưởng Tiêu..."

Tiểu Ngô nói: "Bọn họ đang yêu nhau." Vì để tránh sau này xuất hiện chuyện phiền toái gì, cậu ta trực tiếp định tính quan hệ của hai người là người yêu.

Dù sao, người ông chủ thích chính là cô Tô, mà cô Tô rõ ràng cũng thích ông chủ, chẳng qua bản thân cô còn chưa phát giác mà thôi.

 "Thì ra bọn họ là người yêu, bảo sao... Bảo sao có thể vào phòng làm việc của học trưởng Tiêu.

"Bạn học Vương tới đây cảm ơn ông chủ đúng không?" Tiểu Ngô là ai, đi theo bên cạnh ông cụ Tiêu lâu như vậy, quan sát sắc mặt là bản năng của cậu ta, hiện tại lại là trợ lý đặc biệt của Trình Kiêu, từng gặp quá nhiều người, với tâm sự của Vương Nguyệt Hỉ, đương nhiên đoán một cái là chuẩn.

Huống chi, trong tay Vương Nguyệt Hỉ còn xách đồ, vừa nhìn đã biết là tới cảm ơn.

Vương Nguyệt Hỉ thấy bị đoán trúng cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận.

"Thật ra người cô nên cảm ơn nhất chính là cô Tô. Là cô ấy phát hiện ra Tô Vũ Đình có gì đó không đúng, sau đó nhờ ông chủ hỗ trợ điều tra chuyện này, nên bây giờ cô mới được quay lại trường học"

Vương Nguyệt Hỉ mở to hai mắt, việc này cô ấy không biết.

Cô ấy vẫn cho rằng học trưởng Tiêu phát hiện ra vấn đề, sau đó đi điều tra chuyện này.

"Ông chủ rất ít khi quan tâm những chuyện như vậy, chỉ có chuyện của cô Tô mới có thể khiến anh ấy coi trọng. Cho nên người cô nên cảm ơn nhất là cô Tô, không phải ông chủ nhà chúng tôi."

Vương Nguyệt Hỉ mở to hai mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

"Hơn nữa, khả năng cao ông chủ của chúng tôi sẽ không gặp cô." Tiểu Ngô c.h.é.m đinh chặt sắt nói.

Vương Nguyệt Hỉ chớp chớp mắt, cô ấy đoán được học trưởng Tiêu sẽ không gặp mình, cũng đã chuẩn bị tinh thần.

"Hơn nữa, cho dù ông chủ gặp cô, nhận đồ của cô, cuối cùng vẫn sẽ trở lại trong tay cô Tô, cho nên cô trực tiếp đưa cho cô Tô còn hơn, nói không chừng ông chủ vui vẻ, còn có thể gặp cô, cho cô có cơ hội cảm ơn anh ấy một tiếng"

Vương Nguyệt Hỉ nói: "Tôi thật sự không biết là Vân Hy nhờ học trưởng Tiêu điều tra. Bên Vân Hy, tôi có thứ khác, nhưng tôi vẫn cần cảm ơn học trưởng Tiêu. Học trưởng Tiêu và Vân Hy đều là ân nhân lớn của tôi, tôi biết hết, cả đời tôi đều sẽ ghi nhớ ở trong lòng"

Tiểu Ngô gật gật đầu, cậu ta thưởng thức loại tri ân đồ báo này nhất, ánh mắt nhìn cô ấy cũng mềm mại vài phần.

"Thật ra cho dù cô có cảm ơn hay không, có tặng lễ hay không đều không quan trọng, chỉ cần cô nhớ kỹ chuyện này là được. Lúc ấy chúng tôi giúp cô, cũng không cần cô báo đáp cái gì, ông chủ làm chuyện này càng là vì để cho cô Tô vui vẻ."

Vương Nguyệt Hỉ đã hiểu, Vân Hy vui thì học trưởng Tiêu sẽ vui. Hơn nữa nghe ý của vị giám đốc Ngô này, lúc trước Vân Hy là người đầu tiên phát hiện Tô Vũ Đình có gì đó không ổn, sau đó mới nhờ học trưởng Tiêu đi điều tra.

Đúng rồi, Vân Hy cũng họ Tô, có quan hệ gì với Tô Vũ Đình không?

Họ biết nhau à? Nếu không, cũng không dễ dàng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

"Tô Vũ Đình là chị họ của cô Tô" Tiểu Ngô giải đáp thắc mắc cho cô ấy.

Vương Nguyệt Hỉ hiểu được, tuy cô ấy không biết vì sao Vân Hy muốn vạch trần chị họ của mình, nhưng bất kể như thế nào, Vân Hy làm đúng, cô là ân nhân của mình.

Nếu như không có Vân Hy, cả cuộc đời này của cô ấy sẽ bị hủy. Đi xuống phía nam làm công, không có bằng cấp tốt, sau này sớm hay muộn cũng sẽ bị xã hội đào thải.

Ân đức của Vân Hy đối với mình quá lớn, cả đời này cô ấy báo đáp không hết.

Chủ yếu nhất là Vân Hy không giành công lao, cô chưa bao giờ nói là mình phát hiện vấn đề, chưa bao giờ nói cô tham dự một phần rất lớn trong chuyện này.

Vương Nguyệt Hi càng thêm kính nể cô.

"Cám ơn anh, giám đốc Ngô, tôi đã nhớ kỹ lời của anh." Vương Nguyệt Hỉ đứng lên, cúi đầu thật thấp với Tiểu Ngô: "Tôi nghe nói chuyện này anh cũng góp phần rất lớn, cảm ơn anh"

Tiểu Ngô không ngờ cô gái nhỏ này còn cảm ơn cả mình, cũng không biết cô ấy từ đâu biết được là cậu ta đi làm chuyện này.

Bị cô ấy cúi đầu cảm ơn như vậy, cậu ta có chút luống cuống tay chân.

Cậu ta làm chuyện này là vì ông chủ giao phó, cậu ta chỉ là người chấp hành mà thôi.

Công lao lớn nhất cũng không phải là cậu ta, mà là hai vị khác, bọn họ mới là nhân vật mấu chốt trong sự kiện lần này.

Hơn nữa, cậu ta rất hiếm khi giao thiệp với con gái.

Trước kia ở bộ đội ít tiếp xúc với con gái, nhìn thấy toàn đàn ông. Sáu năm binh lính, sau đó chuyển nghề, vào công ty Trình Kiêu làm trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc, trong công ty có không ít con gái, nhưng cậu ta và các cô đều chỉ xoay quanh giải quyết công việc, rất ít khi ảnh hưởng đến chuyện riêng tư.

Hiện giờ bị một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy dùng ánh mắt sùng bái nhìn, còn cúi đầu với cậu ta, thật sự luống cuống.

"Đừng, đừng, tôi chỉ nghe theo phân phó của ông chủ, tôi nhận tiền lương của người khác, đương nhiên phải làm tốt chuyện này, cho nên người cô cần cảm ơn cũng không phải tôi." Tiểu Ngô liên tục xua tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK