Mỗi sinh viên đi ngang qua anh, chỉ cần nhận ra đều sẽ ngừng lại, gọi anh một tiếng “hội trưởng, đàn anh"
Vãn Vãn không nhịn được, nói: “Anh Kiêu, ảnh hưởng của anh ở Hoa Đại rất lớn nha, rất nổi tiếng"
Trình Kiêu cười: “Cũng không hẳn, chắc vì anh giải quyết được vấn đề việc làm của họ, mang lòng cảm kích mà thôi.
Vãn Vãn biết anh khiêm tốn rồi.
Trình Kiêu ở trường đại học vô cùng xuất sắc.
Cô cũng muốn làm người xuất sắc đó, nhưng bằng phương thức khác.
Rất nhanh đã đến khu vực báo danh, nơi đó đông người chen chúc.
Phụ trách hỗ trợ báo danh là hai đàn chị và một giáo viên.
“Đàn anh Tiêu, anh cũng đến à.” Hai đàn chị kia hiển nhiên quen biết Trình Kiêu, nên chào hỏi với anh.
Trình Kiêu chỉ hơi gật đầu, trên mặt không nở nụ cười, nhưng khi anh nhìn về phía Vãn Vãn, trong mắt lại trần đầy niềm vui.
“Đàn anh, đây là em gái anh sao?"
Trình Kiêu nói: “Không phải.” Rồi không nói gì thêm.
Sao Vãn Vãn có thể là em gái của anh được, đó là người phụ nữ mà cả đời này anh muốn cưới, nhưng hiện giờ không phải lúc để tỏ tình, anh không làm gì được cả. Anh từng đồng ý với ba mẹ Tô rằng sẽ đợi sau khi Vãn Vãn mười tám tuổi mới tỏ tình.
Hai đàn chị lại nhìn sang Vãn Vãn, cũng không làm khó cô, bắt đầu giúp đỡ cô làm thủ tục nhập học.
“Đây là số phòng ký túc xá của em, còn cả chìa khoá.” Sau khi hai đàn chị làm thủ tục nhập học xong, bắt đầu giao cho cô một số món đồ.
Vãn Vãn nói cảm ơn, rồi cùng Trình Kiêu đi về ký túc xá nữ.
Ký túc xá nữ không cho phép con trai bước vào, dù Trình Kiêu có nói thế nào thì dì quản lý cũng không để cho anh vào.
Cuối cùng anh chỉ đành bất lực, đưa đồ đạc cho Văn Vãn để cô tự mình đi lên.
“Anh ở dưới lầu đợi em, lát nữa em thu dọn xong chúng ta cùng đi ăn cơm."
Vãn Vãn tạm biệt Trình Kiêu, đi lên lầu.
Toà ký túc xá nữ tổng cộng có bốn tầng, mỗi một tâng đều có rất nhiều phòng. Cô rất nhanh đã tìm được căn phòng của mình ở lầu ba, nhìn theo chữ số trên cửa tìm đến, rất nhanh đã tìm được phòng 302.
Ký túc xá này không tồi, có bốn chiếc giường, trong phòng đã có hai bạn học nữ. Khi Vãn Vãn bước vào, bọn họ đang ngồi nói chuyện cùng nhau.
Vãn Vãn là một trong những người đến hơi muộn, tối hôm qua bọn họ đã đến trường, sắp xếp xong mọi thứ cả rồi.
Bởi vì là người báo danh cuối cùng, nên đương nhiên là Vãn Vãn đến muộn hơn.
Vãn Vãn vừa mới bước vào, hai bạn học nữ đang nói chuyện kia bỗng dừng lại, nhìn về phía cô.
Vãn Vãn cười nói: “Chào mọi người, tớ tên Tô Vân Hy, mong mọi người giúp đỡ nhiều"
“Chào cậu, tớ tên Lộ Giai Kỳ, cậu ấy tên là Liễu Tư Thuần"
Vãn Vãn mỉm cười với họ, rồi đi thu dọn giường của mình.
Mọi người đều đã chọn xong giường của mình, khi Vãn Vãn bước vào đã là chiếc giường cuối cùng rồi.
Chỗ giường có dán tên của mỗi người, cũng không thiết phải tôi tranh bạn giành.
Vãn Vãn rất nhanh đã tìm được giường của mình, nhưng trên đó đã đặt đồ đạc.
Không cần đoán cũng biết giường của cô đã có người giành rồi, còn người giành là ai thì nhìn về phía giường trống bên kia là biết ngay.
Vương Nguyệt Hỉ.
Là tên của cô gái đã chiếm giường của cô, cái tên nghe khá hay, nhưng sao lại chiếm giường của người ta chứ.
Cô hơi chau mày, hiển nhiên Vương Nguyệt Hỉ này không phải một trong hai người bạn cùng phòng kia, là một người mà cô không quen biết.
Vãn Vãn lấy đồ đạc trên giường của mình dọn đến chiếc giường trống bên kia, chính là chiếc giường của Vương Nguyệt Hi.
Sau đó, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.
Hai cô bạn kia nói chuyện, sau khi nhìn thấy một màn này đều ngừng cuộc nói chuyện lại, nhìn về phía Vãn Vãn.
“Tính cách của Vương Nguyệt Hỉ không tốt lắm, Vân Hy, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó nhé.” Liễu Tư Thuần nhắc nhở cô.
Nhưng Vãn Vãn không quan tâm, cô nhún vai, vậy thì đã sao.
Vốn dĩ đây là giường của cô, trên giường đều dán tên của mỗi người. Đây là nhà trường tránh cho hiện tượng giành giường xảy ra.
Nếu đã là giường của cô, mắc mớ gì cô phải nhường.
Chuyện này dù có báo cáo lên chỗ giáo viên chủ nhiệm cũng là lỗi của Vương Nguyệt Hỉ kia, không liên quan đến cô.
Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần nhìn nhau, xem ra người bạn cùng phòng Tô Vân Hy này cũng không phải đèn cạn dầu.
Có thể tưởng tượng được lát nữa Vương Nguyệt Hi đến, hai người sẽ gây lộn với nhau.
Tính cách của Vương Nguyệt Hỉ kia, không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi đâu.
Vãn Vãn mặc kệ hai cô bạn kia suy nghĩ thế nào, cô vẫn bình tĩnh thu dọn quần áo và chăn mền của mình.
Cô bạn tên Vương Nguyệt Hỉ kia vẫn chưa trở lại, đến khi Vãn Vãn sắp xếp xong đồ đạc của mình, người đó vẫn chưa về.
Mà dù có về thì Vãn Vãn cũng không sợ, đại học vẫn là nơi nói lý lẽ, không phải nơi để mặc cho người ta làm xằng làm bậy.
Sau khi Văn Vấn đã sắp xếp xong liền đi xuống lầu tìm Trình Kiêu.
Dưới lầu, Trình Kiêu đang dựa vào góc tường đợi cô, nhưng ánh mắt lại nhìn bên cạnh lầu ký túc xá.
Có một cô gái đang đứng bên cạnh nói chuyện với anh, nhưng anh không quan tâm.
Khi nhìn thấy Vãn Vãn đi xuống, Trình Kiêu đã thay đổi hẳn, anh vội vàng lên trước: “Vãn Vãn, em xuống rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi"
Sau khi đưa tay vén mái tóc dính trên má cô ra sau tai, anh nói: “Ở gần đây có rất nhiều quán ăn, chúng ta đi."
Hai người đi chưa được bao lâu, cửa phòng 302 đã được mở ra. Có một cô gái xinh đẹp đi vào.
Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Cô gái kia đứng ở trước giường của Vãn Vãn, sao đó phát hiện không phải đồ đạc của mình, bỗng chốc nổi giận: “Ai đã động vào đồ của tôi."
Cô ta hất mạnh đồ đạc mà Vãn Vãn khó khăn lắm sắp xếp xong xuống đất.
Nhưng lúc này Vãn Vãn đã cùng Trình Kiêu đi đến quán ăn ở ngoài cổng trường.
Quả nhiên đúng như Trình Kiêu nói, bên ngoài trường có rất nhiều quán ăn, muốn ăn khẩu vị nào cũng có.
“Em nhìn xem thích ăn gì, nếu không thích ăn ở đây, chúng ta có thể đến chỗ khác, chẳng hạn như trung tâm thành phố.” Trình Kiêu hỏi.
Vãn Vãn không lựa chọn đến trung tâm thành phố, cô đâu có đòi hỏi như thế.
Nếu Trình Kiêu đã nói quán ăn bên ngoài trường không tệ, vậy cô sẽ ăn thử xem.
Muốn xem thử mùi vị của mỗi quán ăn sẽ như thế nào.
Sau này cô phải sống ở đây bốn năm, phải thường xuyên ra ngoài quán ăn, không thể nào giải quyết mãi ở căng-tin trường được.
Dây là chuyện không thể nào.
Thức ăn ở căng-tin chắc chắn sẽ không ngon bằng bên ngoài.
Thứ Trình Kiêu thích nhất là được ăn cơm cùng Văn Vãn, đây chính thời gian riêng tư của hai người. Bầu không khí giữa hai người vô cùng thoải mái, cũng vô cùng dễ chịu.
Bọn họ chọn một quán ăn cách trường khoảng năm trăm mét.
Vừa mới bước vào đã cảm nhận được bầu không khí nơi đây vô cùng tốt, Vãn Vãn rất thích.
Không phải nhà hàng kiểu Tây, mà là kiểu Trung.
“Sau này anh sẽ dẫn em đi ăn vịt quay Bắc Kinh. Trình Kiêu nói: “Đến Bắc Kinh mà không ăn vịt quay thì thật là đáng tiếc."
Đương nhiên là Vãn Vãn biết rồi, lần trước khi cô đến, bởi vì quá vội vã nên không thể ăn được vịt quay, mà chỉ ăn những món ăn vạt khác, rồi đi chơi vài nơi nổi tiếng.
Hiện giờ đã đến đây học, bốn năm thời gian đều sẽ ở Bắc Kinh, cô có thời gian đi chơi những nơi bọn họ cảm thấy thú vị ở đây, cũng có thể ăn hết những món ăn của Bắc Kinh.
Bọn họ lên lầu ba, ngồi ở bên cạnh cửa sổ. Từ góc độ này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy được trường học, tầm nhìn vô cùng tốt.
Trình Kiêu giúp gọi món, rồi đưa thực đơn cho Văn Vãn để cô chọn món ăn mình thích ăn nhất.