Trình Kiêu nói: “Khả năng này rất lớn, dù gì thay đổi họ tên, làm lại hộ khẩu không phải chuyện đơn giản. Huống hồ, thi vào Hoa Đại cũng không phải chuyện dễ."
Nếu Vương Nguyệt Hỉ là Tô Tảo Tảo, hơn nữa còn là mạo danh, vậy kết quả sẽ như thế nào?
Vương Nguyệt Hỉ thực sự sẽ bị mất đi tiền đồ, thậm chí sau này không có hộ khẩu, bị vào danh sách đen, đừng nói đến chuyện học đại học nữa.
“Vãn Vãn, em đừng nóng vội, chuyện này anh sẽ cho người điều tra. Dù kết quả của Tô Tảo Tảo có ra làm sao, anh cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Chuyện của Vãn Vãn chính là chuyện của anh, hơn nữa chuyện này không hề nhỏ. Anh là hội trưởng hội học sinh, đương nhiên cũng không thể bỏ mặc được.
Mà chuyện này, đổi là cũng sẽ quản thôi.
Nếu là mạo danh người khác thật thì quá đáng ghét rôi.
“Anh Kiêu, anh nhất định phải điều tra rõ xem mấy năm nay Tô Tảo Tảo đang làm gì. Còn gia đình cô ta mạo danh kia thì thế nào. Chúng ta không thể để chuyện như vậy xảy ra trước mắt mình được."
“Em yên tâm đi, anh làm việc mà em còn không yên tâm sao? Anh sẽ lập tức bảo Tiểu Hạo đi giải quyết chuyện này, điều tra rõ ràng toàn bộ tình hình của Vương Nguyệt Hỉ. Cho dù cô ta thay đổi tên họ hay mạo danh người khác, cũng sẽ không thoát được. Thay đổi tên họ còn đỡ, coi như cho cô ta một cuộc sống mới. Nhưng nếu như cô ta mạo danh người khác, vậy chuyện này chúng ta không thể bỏ qua Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy, nếu chuyện này là sự thật thì quả là đáng sợ.
Đương nhiên cô biết thời đại tám mươi, chín mươi có rất nhiều chuyện mạo danh người khác, rất nhiều người thi lên đại học, kết quả lại bị người ta thay thế, cuối cùng vận mệnh hoàn toàn thay đổi.
“Anh Kiêu, nếu cô ta thật sự mạo danh người khác, chúng ta nhất định không thể buông tha cho cô ta. Vãn Vãn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể để yên được.
Trình Kiêu nói:“Em yên tâm đi, chuyện nào nên giải quyết thế nào, trong lòng anh đã có tính toán"
“Tròng lòng cô ta nhất định có gì đó mờ ám, nếu không sẽ không kiên quyết đổi ký túc xá như vậy. Chắc chắn cô ta sợ em nhận ra, sợ em đi tố cáo cô ta."
Trình Kiêu gật đầu, biết trong lòng Vãn Vãn không được thoải mái.
Chuyện này Trình Kiêu đã để trong lòng, Vãn Vãn bên kia cũng đã bắt đầu bước vào buổi học quân sự.
Học quân sự của trường đại học cũng không khác quân sự ở trường cấp ba là mấy, cùng lắm là tăng thêm chút độ khó mà thôi. Nhưng đối với Vãn Vãn mà nói, chuyện này không gì đáng ngại cả.
Cô không hề lợi dụng một số chuyện để tránh học quân sự, chẳng hạn như cô ý giả bệnh hay gì đó. Cô cảm thấy làm như vậy cũng vô ích, ngược lại còn khiến giáo quan có ấn tượng không tốt.
Nhưng cô lại bất ngờ gặp được một người ở sân tập quân sự.
Đó là An Tiểu Dương, người từng gặp ở trên xe lửa.
Không ngờ anh ta cũng ở trong hàng ngũ tân sinh viên học quân sự.
Anh ta thật sự là sinh viên của trường Hoa Đại, không hề lừa cô?
Vậy lúc đầu anh ta cứ nhìn cô, thậm chí còn theo dõi cô cũng là vì sự nhiệt tình đối với bạn học?
Vãn Vãn cảm thấy bản thân không thể chấp nhận được lí do này.
An Tiểu Dương dường như cũng nhìn thấy Vãn Vãn, khi nghỉ ngơi bèn chạy đến chào hỏi cô: “Hi, bạn học, không ngờ cậu thật sự là sinh viên của trường Hoa Đại. Vậy tại sao lúc đầu cậu lại không bằng lòng nói tôi biết?"
Vãn Vãn: ...
Bạn học, sự nhiệt tình trên xe lửa của cậu làm tôi sợ hãi.
“Không ngờ chúng ta lại học chung một chuyên ngành, nói không chừng còn là bạn học cùng lớp nữa. Thật là có duyên mà.” An Tiểu Dương cười hớn hở.
Vãn Vãn im lặng.
“Nếu khi đó ở trên xe lửa cậu nói với tôi cậu cũng là sinh viên của Hoa Đại, vậy chúng ta có thể nói chuyện suốt chặng đường, khi báo danh còn có thể đi cùng nhau, tốt biết bao nhiêu"
Vãn Vãn: …
Bạn học An này thân thiện thật đấy, cô rất muốn nói: “Bạn học à, chúng ta không thân"
An Tiểu Dương còn đang tự nói lảm nhảm một mình: “Bạn học, hiện giờ cậu có thể nói tôi biết là cậu tên gì rồi chứ?"
Vãn Vãn: ...
“Vân Hy, cậu đang làm gì thế?” Giọng nói của Lộ Giai Kỳ ở bên kia truyền đến.
Ký túc xá của bọn họ từ sau khi Vương Nguyệt Hi chuyển đi, quan hệ giữa ba cô gái cũng trở nên thân thiết hoà thuận, gần như không hề cãi nhau.
Không giống như lúc Vương Nguyệt Hỉ còn ở đó, vì một chút chuyện cỏn con cũng có thể cãi nhau ẫm ĩ.
“Hoá ra cậu chính là Tô Vân Hy à.” An Tiểu Dương cười: “Tôi biết cậu, thủ khoa đại học của tỉnh Giang"
Thủ khoa của mỗi tỉnh, chỉ cần là người có tâm đều sẽ chú ý đến, An Tiểu Dương cũng không ngoại lệ.
Mọi người đều biết tỉnh Giang có một thủ khoa ban xã hội tên Tô Vân Hy. Nhưng cũng chỉ nghe nói chứ không biết người thật. Hiện giờ nhìn thấy, An Tiểu Dương cảm thấy thật sự có duyên phận.
Duyên phận của anh ta và Vãn Vãn không mỏng manh chút nào.
Vãn Vãn xinh đẹp như vậy, có cậu trai nào không thích cho được?
An Tiểu Dương cảm thấy bản thân nảy sinh một sự manh động muốn liều mạng quen biết cô.
Cộng với sự lạnh lùng của cô, càng khiến trái tim anh ta rung động không nói nên lời.
Anh ta muốn kết bạn với cô, không chỉ làm mỗi bạn học.
Nếu Vãn Vãn biết được cách nghĩ của anh ta, chắc chắn sẽ càng tránh né anh ta.
Nhưng hiện giờ anh ta nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng không hề nói ra lời nói muốn theo đuổi nào, nên Vãn Vãn đương nhiên sẽ không biết được.
Có điều Lộ Giai Kỳ lại cảm thấy ánh mắt nhìn Văn Vãn của An Tiểu Dương không bình thường.
Cô ấy âm thầm nói với Vãn Vãn: “Cậu An Tiểu Dương kia có phải thích cậu không?"
Vãn Vãn ngây người, vội vàng lắc đầu: “Sao có thể chứ, tớ và cậu ta quen biết trên xe lửa, khi đó có nói chuyện vài câu, không có gì hơn."
Lộ Giai Kỳ lại lắc đầu: “Cảm giác không đúng, An Tiểu Dương chắc chắn thích cậu. Chỉ mới quen biết trên xe lửa, cậu ta sẽ không đến mức nhiệt tình như vậy chứ."
Vãn Vãn vẫn lắc đầu, cho dù anh ta có ý với cô thật thì đã sao?
Sau này cô sẽ tránh né anh ta, cũng không ấn tượng tốt với anh ta. Lúc đầu trên xe lửa đã bị anh ta doạ mất mật, đến giờ cô vẫn còn bài xích anh ta.
“Có điều An Tiểu Dương này trông cũng đẹp trai đấy, nếu như cậu ta thật sự có ý với cậu, cậu có thể lựa chọn đó nha. Lộ Giai Kỳ nói tiếp.
Vãn Vãn nói: “Không thể nào.
Đẹp trai sao? Cô không cảm thấy vậy, ai có thể đẹp trai bằng Trình Kiêu chứ? Còn có ba người anh của cô nữa, có ai không phải anh đẹp trai đâu. Nhà họ Tô sản sinh ra người đẹp, cho dù đàn ông hay phụ nữ đều rất xinh đẹp.
Nhớ lúc đó ba người anh của cô đều có một đống con gái thích.
Đừng nói là ba người anh, Trình Kiêu còn đẹp trai hơn An Tiểu Dương kia trăm ngàn lần.
“Nếu cậu cảm thấy cậu ta đẹp trai thì cậu có thể theo đuổi đó.” Vãn Vãn nói đùa với cô ấy.
Lộ Giai Kỳ nói: “Không thể bắt nạt bạn bè được, sao tớ có thể theo đuổi người đang theo đuổi cậu được chứ."
Vãn Vãn nói: “Cậu ta không phải người theo đuổi tớ, cậu thích thì theo đuổi đi, không cần suy xét quá nhiều"
“Cậu không thích thật à?” Lê Giai Kỳ nửa tin nửa ngờ.
Vãn Vãn lắc đầu: “Tớ thật sự không thích, không lừa cậu đâu, đây không phải mẫu hình mà tớ thích"
Lộ Giai Kỳ nhìn chằm chằm Vãn Vãn, tháy vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống như đang đùa, cũng không giống như đang che giấu vì mặt mũi.
“Nếu cậu không có ý với cậu ta, vậy tớ sẽ theo đuổi.
Lộ Giai Kỳ nhìn An Tiểu Dương ở phía xa, không nhịn được mà nói với Vãn Vãn.
Vãn Vãn thoải mái nhún vai: “Tớ đã bảo cậu theo đuổi đi mà, thích thì cứ theo đuổi, cậu ta không phải kiểu người tớ thích"
Cô nói sự thật, An Tiểu Dương không phải mẫu hình cô thích.