Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần thứ hai Giáo sư Lý nghe nói về cuộc họp ở Bắc Kinh. Lần đầu tiên là nhân viên của Sở Giáo dục tỉnh nói với ông ta, còn lần này là Phòng thư ký của Bộ Giáo dục, trong lòng ông ta thực sự đầy sự nghi ngờ.

“Tôi không đi. Tôi chỉ là giáo sư của một trường đại học mà thôi, tham gia không nổi các cuộc họp chính trị.” Giáo sư Lý thẳng thừng nói, lại từ chối.

Thư ký Tưởng dường như đã đoán được giáo sư Lý sẽ nói như vậy, anh ta nói: “Giáo sư Lý, xin đừng nói như vậy, cuộc họp này là do đích thân Đặng Công chủ trì, cuộc thảo luận là về những vấn đề liên quan đến việc mở lại giáo dục, còn có bắt đầu lại kỳ thi tuyển sinh đại học."

Đôi mắt của giáo sư Lý từ từ mở to.

Vãn Vãn nép mình bên cạnh giáo sư Lý, khi nghe thấy tin tức này thì mắt cũng chớp vài cái.

Cô bé đã sớm biết kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được phục hồi, ở trong kiếp trước cô bé cũng đã nhìn thấy những ý kiến trong bản báo cáo, cô bé cũng biết sẽ có một cuộc họp giáo dục để thảo luận về phương hướng giáo dục trong tương lai và làm thế nào kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được bắt đầu lại.

Nhưng báo cáo là một chuyện, bây giờ chính tại nghe thấy lại là một chuyện khác.

Sự việc này đã giáng một đòn mạnh vào trái tim cô bé.

Trên thực tế, cô bé không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, cuối cùng có bé cũng đợi được tin tức kỳ thi tuyển sinh đại học bắt đầu lại rồi.

“Lúc nãy anh vừa cậu vừa nói là ai? Đặng Công? Là cái người Đặng Công mà tôi quen biết sao?” Khi giáo sư Lý nói những lời này, thanh âm đều đã run rẩy, cả người cũng rùng mình.

Lúc nãy khi Thư ký Tưởng vừa nhắc đến Đặng Công, ông ta còn không nghĩ đến vị lãnh đạo đó, nhưng giờ khắc này, khi lắng nghe, ông ta cảm thấy chỗ nào đó có gì không ổn.

Lúc này mới đột nhiên nhớ ra, có phải là vị lãnh đạo mà ông ta đang nghĩ tới không?

Thư ký Tưởng nói: “Chính là vị mà ông đang nghĩ tới, bây giờ ông ấy phải đứng ra làm công tác chủ trì, chủ trì công tác giáo dục. người nhà của ông ấy phân phó tôi phải đích thân gặp ông rồi báo cái tin tức tốt này cho ông"

Trong lòng Giáo sư Lý bị chấn động. Đặng Công là người mà trong lòng ông ta ngưỡng mộ nhất, ông ta không thể ngờ rằng Đặng Công sẽ cử người đích thân đến mời ông ta.

Ông ta có tài cán gì mà được như vậy?

Nhưng ông ta lại nghĩ đến lý lịch của mình, niềm vui lại vỡ òa, ông ta nói: “Tôi, lý lịch của tôi không tốt, đến Bắc Kinh tham dự họp có phải ... không được tốt lắm?"

Thư ký Tưởng nói: “Đặng Công đã nghĩ đến điều này từ trước, ông ấy nhờ tôi nói với ông rằng ông ấy đã tháo cái mũ trên người ông xuống rồi, bây giờ ông là một người hoàn toàn trong sạch, không có bất kỳ vấn đề gì"

Vừa nói, anh ta vừa đưa một tập tài liệu cho giáo sư Lý.

Hai tay giáo sư Lý run rẩy nhận lấy tập tài liệu này, từ từ lật xem, lật đến trang cuối, cơ thể ông ta đã run lên bần bật.

Ngay lập tức, nước mắt giàn dụa, giáo sư Lý không kiềm được nữa, rơm rớm nước mắt.

Ông ta đợi cái ngày này bao nhiêu năm rồi?

Cuối cùng cũng để ông ta chờ được tới ngày sửa lại án xử sai này.

Một phần tử trí thức, tâm trí tràn đầy tri thức tràn đầy sự dạy học, tất cả đều là dạy dỗ và giáo dục con người, vào giờ phút này trong khoang mắt của ông ta tràn đầy nước mắt.

Ông ta đã đợi ngày này quá lâu rồi, ông ta còn nghĩ rằng cả đời mình cũng sẽ không bao giờ đợi được.

May mắn là lúc ông ta vẫn chưa hóa thành tro, còn có thể chờ đợi được tin tức khi ông ta vẫn còn sống.

“Giáo sư Lý, xin hỏi ông…"

“Tôi đi. Tôi đi Bắc Kinh. Bây giờ tôi đi liền"

Tin tức Giáo sư Lý sẽ đến Bắc Kinh để họp ngay lập tức lan truyền khắp cả thôn Hạ Hà.

Toàn bộ người trong thôn đều mừng cho ông ta.

Giáo sư Lý đã ở thôn Hạ Hà lâu như vậy, cũng có tình cảm sâu sắc với người dân trong thôn.

Bây giờ ông ta đã được Đặng Công rửa sạch mối oan, còn được mời đến Bắc Kinh, mọi người đều chúc phúc cho ông ta.

Vãn Vãn chính là người vui vẻ nhất.

Khi giáo sư Lý rời đi, toàn bộ người trong thôn đều đến tiễn ông ta.

Trước khi đi, ông ta nói với Vãn Vãn: “Đợi ông đến Bắc Kinh dự cuộc họp xong, khi nào được kỳ nghỉ hè thì nhớ lên tỉnh thành thăm ông, đến lúc đó ông sẽ tiếp tục dạy cháu hội họa."

“Thầy ơi." Vãn Vãn nước mắt lưng tròng nói, có chút không nỡ rời đi.

“Cháu lớn rồi, không được khóc nữa." Giáo sư lau tới lau lui mũi của cô bé, lại lau nước mắt cho cô bé.

Vãn Vãn tuy vẫn còn rơm rớm nước mắt, bây giờ cô bé vẫn còn là một đứa bé, khóc chảy nước mũi cũng không xấu hổ.

“Chuyện của chị họ của cháu ông đã nói với bên huyện rồi, nhà của cháu sẽ không bị liên lụy đến đâu." Giáo sư Lý lại nói tiếp.

Vãn Vãn cảm động, mặc dù thầy đang ở dưới tình huống sắp rời đi, nhưng vẫn còn quan tâm đến việc của gia đình cô bé, sợ chuyện của Tô Vũ Đình sẽ liên lụy đến nhị phòng.

“Thật ra thì còn có anh Kiến Hoành. Có lẽ anh ấy là người bị liên lụy trực tiếp nhất. Cháu thật sự có chút xin lỗi với anh ấy." Trái tim của Vãn Vãn tràn đầy áy náy.

Nhưng vấn đề của Tô Vũ Đình phải được giải quyết. Cô bé không thể để cô ấy làm xằng làm bậy nữa, đến lúc đó có thể không chỉ dừng lại ở việc làm hại liên lụy đến anh họ Kiến Hoành không thôi đâu.

Hơn nữa cô bé biết rằng sau khi phong trào lớn kết thúc, sau này đấu tranh giai cấp sẽ bị loại bỏ, sẽ không còn những quấy nhiễu của những thành phần tương tự mai sau.

Khi kỳ thi tuyển sinh đại học được phục hồi, anh họ Kiến Hoành chắc chắn sẽ có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tất cả những chuyện này cô bé đương nhiên không thể nói cho người khác biết, tất cả những chuyện này còn chưa có xảy ra, nếu như cô bé nói ra sẽ dẫn đến bị nghi ngờ.

“Yên tâm đi, lần này ông đến Bắc Kinh dự họp sẽ nói ra vấn đề này, cho tất cả những người không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học do rắc rối về thân phận một cơ hội nữa." Giáo sư Lý dường như cho Vãn Vãn một sự bảo đảm, cũng là cho chính mình một sự chắc chắn.

Giáo dục không thể bị bỏ thụt lùi được nữa.

Cho dù có nghèo cái gì đi chăng nữa, cũng không thể nghèo về giáo dục.

Sau khi tiễn giáo sư Lý, trong lòng Vãn Vãn cảm thấy hơi buồn rầu.

Cô bé nghe nói rằng mặc dù anh họ Kiến Hoành biết rằng bản thân đã vô vọng không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thậm chí đến cả học cấp ba cũng không có khả năng, nhưng anh ấy không hề bỏ cuộc, vẫn luôn luôn học hành rất chăm chỉ.

Chi tiết nhỏ này khiến Vãn Vãn rất cảm động.

Khi cuộc sống vô vọng, vẫn còn có thể kiên trì với mục tiêu của bản thân, không vứt bỏ không từ bỏ, những người như vậy nhất định sẽ có thành tích cao trong tương lai.

Hơn nữa cô bé cũng biết, lần này kỳ thi đại học sẽ được phục hồi lại, sẽ không gây khó khăn vì thân phận của mọi người.

Vào lúc này, ngược lại, cô bé đang nghĩ về việc biết tin tức của Tô Vũ Đình muộn một chút, ít nhất là trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học được phục hồi lại thì trước tiên không nên biết được tin tức này.

Nếu không thì sẽ gây thiệt hại lớn đối với anh họ Kiến Hoành.

Lỡ như anh ấy bị Tô Vũ Đình liên lụy, sau đó nảy sinh tuyệt vọng đối với cuộc sống thì làm sao đây?

Tuy nhiên, cô bé không đợi được lâu như vậy, đành đợi đến khi phán quyết của Tô Vũ Đình được đưa ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK