Có người gọi điện thoại, dì quản lý sẽ gọi một tiếng, sau đó đến đây nghe điện thoại.
Mỗi lần Trình Kiêu gọi tới, dì quản lý cũng sẽ liếc mắt nhìn cô một cái, Vãn Vãn đã trở thành khách quen của dì quản lý.
Quan hệ giữa hai người càng ngày càng phát triển, một vài nữ sinh vốn định còn chờ tình cảm của bọn họ tan vỡ, cuối cùng có thể thừa dịp chen vào, chờ mòn mỏi vẫn không được.
Hôm nay, Vãn Vãn nghe nói anh cả từ nước ngoài trở về.
Tô Kiến Quốc từ khi tốt nghiệp đại học vào hội luật sư, không bao lâu đã theo sư phụ ra nước ngoài, bọn họ muốn tiến hành một kỳ đàm phán quốc tế.
Bây giờ cuối cùng đã trở lại.
Sau khi Vãn Vãn nghe được chuyện này từ Trình Kiêu, miễn nói là có bao nhiêu vui vẻ.
Hội luật sư của Tô Kiến Quốc ở ngay Bắc Kinh.
Bây giờ Vãn Vãn đi học ở Hoa Đại, cách đơn vị của Tô Kiến Quốc không xa lắm, cuối tuần vẫn có thể qua thăm chút.
"Anh trai em mua một căn nhà bên ngoài tứ hoàn Bắc Kinh" Trình Kiêu đột nhiên nói với cô.
"Anh trai em mua nhà rồi?" Vãn Vãn vừa mừng vừa sợ.
Kinh ngạc là anh cả xuất sắc đến vậy, có thể mua nhà ở Bắc Kinh. Phải biết rằng, nhà ở Bắc Kinh, năm tám mấy mặc dù không khoa trương như sau này, nhưng cũng không rẻ. Vui là anh cả có nhà, sau khi giải quyết được lo lắng, có thể đặt tất cả tinh thần và sức lực vào sự nghiệp, sự nghiệp nhất định sẽ càng thêm thành công.
Vãn Vãn rất vui mừng cho anh cả.
Thực sự không đơn giản đâu.
"Đi, cuối tuần anh sẽ dẫn em qua Vãn Vãn liên tục gật đầu, đã lâu cô không được gặp anh cả.
Từ sau khi anh cả thi đậu đại học, chỉ có ngày nghỉ mới có thể về nhà, sau đó tham gia công tác, công việc rất bận rộn, mấy năm trước vẫn luôn làm trợ lý của một luật sư già, phải dốc sức cho sự nghiệp của mình. Sau đó theo sư phụ đi nước ngoài, càng không có thời gian về nhà.
Hôm nay đã quay về, sao cô có thể không vui, cực kỳ muốn nhìn thấy anh cả.
Còn chưa đợi đến khi Vãn Vãn theo Trình Kiêu đến tìm anh ấy, Tô Kiến Quốc đã tìm tới cửa.
Khi nghe nói anh trai đang chờ cô ngoài cổng trường, cô hận không thể nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh ấy.
“Anh ơi!” Vãn Vãn còn chưa tới cổng đã thấy anh cả cô đang đứng ngoài chờ, kích động chạy như bay tới.
Đã nhiều năm Tô Kiến Quốc không được gặp Văn Vãn, vừa nhìn thấy, phát hiện em gái bảo bối của mình đã trưởng thành, đã thành cô gái rồi.
Véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh ấy nói: "Đi, anh đưa em đi ăn ngon"
Trong mắt Tô Kiến Quốc, em gái vẫn là đứa trẻ vừa nhìn thấy đồ ăn là sáng mắt lên. Anh ấy muốn đưa em gái mình đi ăn ngon khắp Bắc Kinh.
Vãn Vãn cười, đi theo Tô Kiến Quốc đến xe của anh ấy, đó là một chiếc xe GW (*).
(*) GW (Great Wall): thuộc công ty Great Wall Motor, là một công ty sản xuất ô tô của Trung Quốc có trụ sở chính tại Hà Bắc, và được thành lập từ năm 1984. Great Wall là một thương hiệu lâu đời tại thị trường nội địa, sản xuất xe du lịch xe tải với nhãn hiệu "Great Wall".
Không ngờ anh trai chẳng những mua nhà, còn mua xe, thật sự không ngờ được.
"Anh, anh mua xe rồi?" Vãn Vãn không nhịn được nói.
"Đây là xe của chị dâu em, xe của anh đang kiểm tra tu sửa, đành lái xe của chị dâu em tới đây"
Mắt Vãn Vãn sáng lên, cô chưa từng được gặp chị dâu.
Cô biết vợ chưa cưới của anh trai là con gái của sư phụ anh ấy, hai người đều tốt nghiệp Kinh Đại, trước sau vào hội luật sư, rồi cùng nhau đi nước ngoài, chậm rãi nảy sinh tình cảm.
"Chị dâu em ở nhà nấu ăn, chúng ta đến nơi là có thể ăn cơm. Đi, về nhà với anh"
Vãn Vãn cứ đinh ninh rằng anh cả muốn dẫn cô đến nhà hàng ăn ngon, thì ra là về nhà ăn cơm, còn là chị dâu tự tay làm, cô thích.
Cô nghe nói chị dâu nấu ăn rất ngon, rất thơm.
Anh cả là người lo lắng cho gia đình, trừ công việc cần thiết, anh ấy rất ít khi ăn cơm bên ngoài, đều sẽ về nhà ăn.
Vừa ngồi vào xe, Vãn Vãn đột nhiên nghĩ đến Trình Kiêu: "Anh, anh Kiêu còn chưa tới"
Tô Kiến Quốc đang khởi động xe, vừa nghe lời Văn Vãn nói, trên mặt ngược lại không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên nói: "Cậu ấy biết địa chỉ, sẽ tự chạy tới"
Xe khởi động, anh ấy đạp chân ga, xe như mũi tên lao ra ngoài.
Một màn này, vừa vặn bị một số học sinh nhìn thấy.
Rất nhanh, trong trường đã truyền ra lời đồn nhảm, nói Vãn Vãn có bạn trai ưu tú như học trưởng Tiêu mà còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lên xe của một người đàn ông, làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta.
Tin tức này như gió, lan rộng khắp khuôn viên trường.
Đợi đến khi Trình Kiêu biết, tin tức này đã không dừng lại được nữa.
Thậm chí có người còn nói trước mặt Trình Kiêu: "Học trưởng Tiêu, cậu phải giữ bạn gái mình cho tốt, người ta đang trốn cậu làm loạn bên ngoài kìa"
Lại bị Trình Kiêu hung hăng trừng mắt một cái, anh nói: "Vãn Vãn là loại người gì, tôi rõ ràng hơn các người nhiều! Cô ấy lên xe của anh trai mình, cũng trở thành lý do để các người quấy rầy?"
Trình Kiêu không cần đoán cũng biết, đàn ông Văn Vãn quen biết ở Bắc Kinh, trừ Tô Kiến Quốc ra thì còn ai vào đây?
Tô Kiến Quốc hiện giờ vừa từ nước ngoài trở về, nhất định sẽ tới tìm Vãn Vãn đầu tiên.
Chỉ là, anh Kiến Quốc vậy mà không tìm anh, cứ thế dẫn Vãn Vãn đi.
Trong lòng có hơi chua xót, chua xót thì chua xót, sau khi tan học Trình Kiêu đến nhà Tô Kiến Quốc trước tiên.
Lúc này, Vãn Vãn đã đến dưới tầng căn nhà Tô Kiến Quốc mua.
Tiểu khu nơi Tô Kiến Quốc ở mới được xây dựng, vị trí vô cùng tốt, hiện giờ vẫn chưa tính là đắt, nhưng Vãn Vãn biết, đợi đến hai mươi năm sau, nhà ở Bắc Kinh sẽ bị hét giá trên trời.
Đến lúc đó, đừng nói là tứ hoàn, lục hoàn cũng không mua được.
Thật là một điều hạnh phúc biết bao khi có một ngôi nhà riêng ở Bắc Kinh.
"Anh và chị dâu của em kiếm được rất nhiều tiền ở nước ngoài, điều đầu tiên bọn anh làm khi trở lại là mua một ngôi nhà. Có nhà riêng, có gia đình, anh cũng không muốn thuê nhà để kết hôn, không muốn để chị dâu của em thiệt thòi"
Vãn Vãn liên tục gật đầu: "Anh cả, anh nói quá có lý"
Tô Kiến Quốc dừng xe, đưa Vãn Vãn lên lầu.
Nhà của họ ở trên tầng ba, hiện giờ vẫn rất ít nhà cao tầng, cao nhất là tầng sáu, họ mua tầng ba, số tầng cực kỳ tốt.
Nhà trên tầng ba đương nhiên đắt hơn một chút, nhưng tầng thấp quá thì độ ẩm quá lớn, tầng cao quá thì leo lên c.h.ế.t mệt, cắn răng mua tầng ba.
Rất nhanh đã mở cửa vào nhà, Vãn Vãn nhìn bố cục phòng ốc, phát hiện phong cách bài trí rất tốt. Mô phỏng theo phong cách châu Âu, trong thời đại này có thể cảm thấy một chút khác biệt, nhưng về sau lại vô cùng thời thượng.
Chị dâu đang nấu ăn trong nhà bếp, nghe thấy tiếng động, cô ấy bước ra.
Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, mái tóc dài được cô ấy buộc đuôi ngựa đơn giản, ăn mặc rất tùy ý, lại có một loại ý vị nói không nên lời.
Chỉ liếc mắt một cái, Vãn Vãn đã rất thích chị dâu tương lai này.
"Là Vãn Vãn phải không? Đang đợi hai người đấy"
Chị dâu cười nói.
Vãn Vãn nói: "Xin chào chị dâu, em là Vãn Vãn. Thơm quá đi, chị dâu làm món gì ngon thế?"
Chị dâu cười ngọt ngào hơn, ai mà không thích nghe người khác khen mình nấu ăn ngon? Đây là một sự khẳng định đối với cô ấy.
Vãn Vãn đã đi theo chị dâu vào phòng bếp, muốn giúp đỡ thái rửa đồ ăn gì đó, phát hiện đã không còn cơ hội cho cô ra tay.
"Đồ ăn đã làm gần xong rồi, em mau vào phòng khách xem TV đi, sắp được ăn rồi" Chị dâu nhìn thấy Vãn Vãn siêng năng như vậy, trong lòng thích hơn: "Tiêu Trình đâu? Cậu ấy không đến với hai người à?"