Một màn này tình cờ lại được ông cụ Tiêu và mẹ Trình đang định xuống lầu rót nước nhìn thấy, hai người đều tràn đầy mong đợi.
Trời ơi, ôm rồi kìa! Trình Trình, mau xông lên Đáng tiếc, không có gì xảy ra cả, Vãn Vãn ôm lấy Trình Kiêu, Trình Kiêu cũng ôm lại cô. Nhưng cũng chỉ là những cái ôm đơn thuần, không còn cái gì khác.
Trình Kiêu cũng muốn sớm bày tỏ tấm lòng mình nhưng cuối cùng vẫn là lìm lại được sự kích động đó.
Kích động thì chuyện gì cũng dễ làm, nhưng kết quả có thể là sẽ rất tàn khốc.
Vãn Vãn còn nhỏ, còn chưa trưởng thành, chưa thể nói đến chuyện yêu đương.
Đợi thêm một hai năm nữa, đợi đến lúc Vãn Vãn trưởng thành rồi. Hai người có thể quang minh chính đại mà bắt đầu mối quan hệ yêu đương.
Điều mà bây giờ có thể làm được đó là để Vãn Vãn từ từ quen thuộc với anh, quen việc anh đối xử tốt với cô. Đợi đến khi tỏ tình rồi sẽ không quá đột ngột, cô cũng có thể chấp nhận được.
Anh giơ tay lên nhéo mũi nhỏ xinh xắn của cô, cưng chiều nói: "Anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai? Ngày mai chúng ta cùng đến Trường thành chơi nhé."
Vãn Vãn thích nhất là Trình Kiêu nói chuyện với cô bằng giọng cưng chiều như này và cô mỉm cười ngọt ngào với anh. "Em thích anh Kiêu nhất." Vãn Vãn cười, mí mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Tim Trình Kiêu chợt lỡ một nhịp, Vãn Vãn thích anh? Vãn Vãn thích anh! Vãn Vãn thích anh!!
Anh giấu sự kích động này vào trong lòng, mặc dù anh biết tình cảm này chỉ là tình cảm giữa anh trai và em gái, nhưng anh vẫn rất vui.
Chỉ cần thích là dễ xử lý rồi, sau này anh sẽ biến tình cảm anh em này tình cảm mà những người yêu nhau dành cho nhau.
Sáng sớm hôm sau, Vãn Vãn đã dậy rất sớm để tới Trường Thành.
Trình Kiêu cũng dậy rất sớm, đang thu dọn đồ đạc, những đồ cần mang đi có rất nhiều, cốc nước cũng cần phải mang đi.
Đến Trường Thành là phải đi bộ, leo trèo, sao có thể thiếu cốc nước được chứ?
Còn có vài món ngon, đồ ăn vặt mà Vãn Vãn thích ăn, những thứ này cũng cần phải mang đi, đã có anh mang những thứ này đi rồi, Vãn Vãn muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đấy.
Lại mang theo những thứ khác nữa, đã chuẩn bị tốt những gì có thể nghĩ ra rồi. Ở đằng kia, Tiểu Ngô cũng đang chuẩn bị đồ đạc, mẹ Phùng cũng vậy.
Những thứ mà mẹ Phùng chuẩn bị chủ yếu là chút đồ ăn do chính tay bà ấy làm.
Vãn Vãn rất thích ăn những thứ này, liền nghĩ đến việc muốn nếm thử tay nghề của bà ấy.
Vãn Vãn rất kính trọng bà ấy, không phải vì bà ấy là người giúp việc mà khinh thường. Điểm này cũng khiến cho mẹ Phùng rất thích Vãn Vãn.
Ai không muốn được người khác tôn trọng kia chứ?
Mặc dù được mọi người tôn trọng nhưng mẹ Phùng vẫn biết được trách nhiệm của mình, cũng sẽ không bày ra dáng vẻ tự cao tự đại.
Người trong nhà đối với bà ấy rất tốt, không nói đến ông cụ Tiêu, mẹ Phùng làm việc ở nhà họ Tiêu nhiều năm như vậy, ông cụ đã đối đãi với bà ấy như là người nhà rồi. Lại nói tới mẹ Trình và Trình Kiêu, đối với bà ấy cũng vô cùng tôn trọng.
Bà sợ nhất chính là cô chủ tương lai sẽ vì thân phận của mình mà khinh thường bà ấy, bởi vì khi ấy Mạc Ngọc Nguyệt cũng khinh thường thân phận của mẹ Phùng. Khi Vãn Vãn tới chơi, bà ấy cũng lo lắng, nhưng không ngờ rằng Vãn Vãn không những không khinh thường bà ấy mà còn giống với Trình Kiêu, cô rất tôn trọng bà.
Vãn Vãn đã nói: "Mẹ Phùng, giữa người với người đều như nhau, chỉ là công việc của mỗi người không giống nhau mà thôi. Trong mắt con, mẹ Phùng là một người rất đáng để người khác tôn trọng"
Chỉ dựa vào câu nói này, bà ấy sẵn lòng dậy sớm để chuẩn bị cho Vãn Vãn.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, xe của Tiểu Ngô đã đậu ở bên ngoài.
Chiếc xe Santana của Trình Kiêu được Tiểu Ngô lau sáng loáng, sáng đến mức có thể để người khác soi gương được luôn.
"Chào buổi sáng nha Tiểu Ngô." Khi Vãn Vãn và Trình Kiêu đi ra thấy Tiểu Ngô còn đang lau xe.
Tiểu Ngô cũng đáp lại: "Chào buổi sáng!", rồi đi tới giúp bọn họ cầm bớt đồ rồi chuyển vào sau cốp xe.
Còn ở phía bên này, Trình Kiêu đang giúp Vãn Vãn mở cốp xe ra.
Lái xe từ khu quân sự tới Bát Đạt Lĩnh phải mất chút thời gian, nhưng cũng không sao, hôm nay mọi người dậy sớm, đi qua đó hẳn là có thể tới chân Vạn Lý Trường Thành trước tám giờ.
Chẳng mấy chốc xe đã bắt đầu lăn bánh.
Vãn Vãn vô cùng tò mò, cái gì cũng cảm thấy tò mò. Cô nhìn đường phố và cảnh vật vật đang lướt qua ngoài cửa sổ, trong mắt không giấu nổi sự kích động.
Trình Kiêu dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cảnh vật bên ngoài có đẹp đến mức nào thì trong mắt anh cũng không thể sánh với Vãn Vãn.
Vãn Vãn cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng không nghĩ gì nhiều chỉ nhìn anh mà cười sau đó lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn những quang cảnh đang lướt qua trước mắt.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến chân Vạn Lý Trường Thành.
Tiểu Ngô dừng xe, Vãn Vãn và Trình Kiêu xuống xe và bước tới Trường Thành.
Trình Kiêu đang khoác chiếc balo trên vai, trong balo có rất nhiều đồ ăn, tất cả đều là do mẹ Phùng làm hết.
Vãn Vãn rất thích ăn đồ ăn do mẹ Phùng làm, còn có thêm một chút đồ ăn vặt nữa.
Ở Bắc Kinh có đủ thứ đồ ăn vặt, Trình Kiêu quyết định sau khi đi tham quan Trường Thành xong sẽ đưa Vãn Vãn đi ăn, Vãn Vãn cuối cùng cũng cảm nhận được khung cảnh của Vạn Lý Trường Thành. Cảm giác đầu tiên mà cô cảm nhận được đó là thực sự mệt quá đi mất.
Đi từ chân núi leo lên trên, không có thể lực nhất định, thật sự là không chịu nổi. Cảm nhận tiếp theo đó là Trường Thành quả là một công trình vĩ đại, tập trung hết những trí tuệ và tâm huyết của nhân loại, thực sự không hề đơn giản.
Còn cảm nhận cuối cùng lại là nơi này chứa đầy hơi thở lịch sử, mang lại những cảm xúc khó tả cho thế hệ sau.
"Mệt rồi à? Ăn chút đồ đi, rồi uống thêm tí nước" Trình Kiêu đã lấy đồ ăn và bình nước ra. Không cần phải Vãn Vãn mình tự tay mở ra, Trình Kiêu đã giúp cô làm hết những chuyện này rồi, giúp cô rót nước ra, còn đút thức ăn cho cô, cô chỉ cần cắn một miếng là được.
"Cảm ơn anh Kiêu nha, anh thật tốt"
Trình Kiêu mỉm cười, lấy khăn tay giúp cô lau mồ hôi.
Vãn Vãn cũng mỉm cười với anh, nụ cười ngọt ngào đã chạm đến trái tim anh. Trong mắt một số người, cảnh này chua đến mức như uống phải một thùng giấm.
Cô ta đang muốn tiến lên lại bị một người ngăn lại, cô ta ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng.
Đồng tử của cô ta đột nhiên co rút lại, lùi lại ra đằng sau, liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Mạc tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?"
Mạc Ngọc Nguyệt vốn định tới phá hoại cuộc đi chơi này của Trình kiêu và Vãn Vãn nhưng lại không ngờ tới lại bị Tiểu Ngô ngăn cản trước khi mình kịp ra tay.
Cô ta nói: "Tiểu Ngô, mau biến sang chỗ khác. Lập tức! Ngay lúc này!"
Tiểu Ngô nói: "Chức trách của tôi là ở chỗ này, xin thứ cho tôi không thể đáp ứng. Ngược lại tôi muốn hỏi Mạc tiểu thư, cô muốn làm gì vậy?"
"Tôi muốn làm gì thì liên quan gì tới anh?"
Tiểu Ngô nói: "Tôi khuyên cô một câu, có một số người cô không thể mơ tưởng tới, có một số việc cô cũng không đủ năng lực để làm, đừng cậy mình ở nhà họ Tiêu mười sáu năm thì thật sự đã coi mình là tiểu thư của nhà họ Tiêu. Thương hại những người không nên thương hại, ai cũng sẽ không giữ thể diện cho cô đâu. Nếu là người thông minh thì hãy rời đi ngay lúc này, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Vãn Vãn không hề biết rằng, tâm trạng đi chơi vui vẻ của hai người suýt chút nữa đã bị một người nào đó phá hoại.