Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ toa ăn nhìn ra ngoài, cảnh sắc bên ngoài lướt qua theo đoàn tàu, rất đẹp.

"Bạn học, bạn cũng tới Bắc Kinh học đại học sao?" Đối diện chỗ Vãn Vãn ngồi, có một bạn nam sinh ngồi xuống.

Vãn Vãn nhìn qua, đó là một nam sinh chạc tuổi cô, cũng không nhận ra là ai.

"Tôi giới thiệu một chút, tôi là An Tiểu Dương, năm nay là tân sinh viên Hoa Đại, còn cậu thì sao?"

“Xin chào." Tô Văn thản nhiên nói.

An Tiểu Dương có chút ngại ngùng: "Thật ngại quá, đừng để ý, tôi thấy cậu là sinh viên đại học ở Bắc Kinh, cho nên mới tới đây ghép bàn, cũng không phải..."

Tô Văn nói: "Sao bạn biết tôi học đại học ở Bắc Kinh?"

Trên mặt cô không viết hai chữ "sinh viên", sao đổi phương biết được? Trong lòng cô đ.â.m sinh ra một chút nghi ngờ.

Không phải cô cảnh giác quá mức, mà thật sự là do nam sinh này đột nhiên tới đây.

Bất cứ ai bị nhìn chằm chằm như thế này sẽ cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

An Tiểu Dương nói: "Tôi thấy cậu mở cặp sách, trong cặp có một lá thư thông báo trúng tuyển.

Vãn Vãn vẫn không buông lỏng cảnh giác, chỉ lạnh nhạt gật đầu với anh ta, rồi cúi đầu ăn cơm tiếp.

Hôm nay thức ăn trên xe lửa khá phong phú, đồ ăn không ít, cô cũng không muốn làm trái với dạ dày của mình, nên gọi vài món.

Ăn một hồi, lại phát hiện nam sinh ngồi đối diện kia còn chưa đi, chỉ cười nhìn cô.

Vãn Vãn nhìn bốn phía, xung quanh có rất nhiều chỗ trống, nhưng An Tiểu Dương này lại ngồi trước mặt cô, chỉ gọi một ly trái cây, không gọi những thứ khác.

Thật kì lạ.

Vãn Vãn đột nhiên không có khẩu vị, vội vàng ăn vài miếng, rồi rời khỏi toa ăn.

Thật không ngờ, An Tiểu Dương kia cũng rời khỏi toa ăn, đi theo sau cô.

Vãn Vãn nhíu chặt lông mày, cũng không đi tới toa giường nằm của mình, mà quẹo đến chỗ có nhân viên cảnh sát.

Đi ra ngoài, không còn bóng dáng của tên An Tiểu Dương kia nữa, cuối cùng Vãn Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng không dám khinh thường.

Trở lại toa xe giường nằm của mình, nằm trên giường, cô vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.

Nhìn An Tiểu Dương kia, trông mặt khá thành thật, thật sự là người xấu sao?

Mà ở thời đại này, người xấu có lẽ cũng không nhiều.

Nhưng ở thập niên 80, từng xuất hiện rất nhiều vụ án, sau đó đã trừng trị nghiêm ngặt, nhưng vẫn rất loạn.

Vẫn nên cẩn thận, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của bản thân.

Đột nhiên, cô cảm thấy chuyến tàu này có chút lo lắng hãi hùng.

Lần sau, nên ngồi máy bay thì hơn, không dám ngồi xe lửa nữa.

Khi ba bảo cô ngồi máy bay tới Bắc Kinh, cô còn cảm thấy ngồi tàu hỏa thuận tiện hơn, ngủ một đêm, rồi ngồi nửa ngày nữa, là đến nơi rồi. Nào biết, sẽ có chuyện như vậy.

Ai biết An Tiểu Dương kia có phải là sinh viên Hoa Đại thật hay không, hay là cố ý bịa ra lời nói dối?

Mục đích là gì?

Vãn Vãn không rõ lắm, nhưng cô cảnh cáo bản thân mình, nhất định phải cẩn thận.

Ngay cả đến toa ăn cô cũng không dám đi, mà trực tiếp mua đồ trên xe đẩy nhỏ, ăn tạm vài thứ linh tinh.

Ngồi trên tàu một ngày một đêm, Vãn Vãn gầy đi khá nhiều.

Cuối cùng cũng đến Bắc Kinh, khi đến trạm, tiếng phát thanh vang lên, cuối cùng Vãn Vãn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chuyến tàu này, cực kỳ lo lắng và đề phòng.

Lúc xuống xe lửa, cô nhìn thấy An Tiểu Dương cũng đồng thời xuống xe, mỉm cười với cô.

Nhưng điều đó lại khiến Vãn Vãn hoảng sợ, vội vàng đi ra cửa ga.

“Vãn Vãn!"

Phía trước có người gọi, cô ngẩng đầu lên, thấy Trình Kiêu đang giơ tay về phía cô.

Vãn Vãn đột nhiên như được rút xương, tảng đá đè nặng trong lòng kia, cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô chưa từng mong nhìn thấy Trình Kiêu như giây phút này, cô chạy như bay tới, dùng sức ôm lấy anh, vùi đầu vào trong n.g.ự.c anh.

“Anh Kiêu, gặp được anh thật tốt." Cô ôm lấy anh thật chặt, một giây cũng không muốn buông ra.

Hành khách đi ngang qua nhà ga đều nhìn về phía bọn họ, tình yêu của tuổi trẻ thật đẹp.

“Làm sao vậy? " Trình Kiêu cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường của Vãn Vãn.

Lúc này, cô nắm chặt lấy quần áo của anh, ôm lấy anh, làm gì cũng không chịu buông tay, thậm chí anh còn có thể cảm giác được cả người cô đang phát run.

Lúc đầu Tô Văn lắc đầu, sau khi nhìn thấy trong mắt Trình Kiêu tràn ngập sự lo lắng, lúc này cô mới nói ra nguyên nhân.

“Còn hỏi thăm em có phải là sinh viên Bắc Kinh hay không?" Mỗi câu Trình Kiêu nói ra, lông mày đều nhíu chặt, đến cuối cùng toàn bộ lông mày đã nhíu lại với nhau.

Không có gì khiến anh tức giận hơn là khi nghe cô gái nhỏ yêu quý của mình bị quấy rối bởi một người con trai. Không cần nghĩ cũng biết, người tên An Tiểu Dương kia, chắc chắc là có mục đích.

Về phần mục đích này là tốt, hay là có lòng dạ xấu, tạm thời không biết được.

Nếu như có mục đích xấu, vậy phải cẩn thận, hiện giờ thời thế rất loạn, cẩn thận mới được.

Nếu như mục đích không tính là xấu, vậy thì có khả năng anh ta đem lòng yêu quý Vãn Vãn, cái này càng làm cho anh cảnh giác hơn.

Việc có người nhớ thương người con gái mà mình thích, càng làm cho anh phiền não hơn.

Vãn Vãn xinh đẹp như thế này, có nam sinh nhớ thương cũng rất bình thường, đây cũng chính là chỗ khiến anh khổ não.

Chính bản thân anh còn chưa thổ lộ, nhỡ đâu cô bị người khác cướp lấy thì làm sao bây giờ?

Có lẽ là nhìn thấy Trình Kiêu, có lẽ là cô đã nói ra được chuyện khiến lòng cô sợ hãi, vậy nên Vãn Vãn lúc này đã tỉnh táo hơn.

Cô cảm thấy một ngày một đêm này, giống như nằm mơ, hôm nay thấy được Trình Kiêu, như được tỉnh mộng vậy.

Lại nhớ lại những gì cô nhìn thấy, nghe thấy trên xe lửa, cô cảm thấy mình có chút hơi quá, cho dù loại lo lắng này là cần thiết.

Lại thấy chính cô đang ôm chặt Trình Kiêu, mặt cô ửng đỏ, cô từ từ buông anh ra, ngượng ngùng: "Anh Kiêu, sao anh lại tới đây?"

Trình Kiêu nói: "Là anh em gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết cụ thể thời gian tàu của em đến, nên anh đã tới từ sáng sớm"

Biết Vãn Vãn đã tới, làm sao có thể không tới đón? Cho dù anh có bận rộn hơn nữa, anh cũng sẽ dành ra chút thời gian.

Cũng may là anh tới đón, nếu không cô gái nhỏ này không biết sẽ bị dọa thành dạng gì nữa.

Ngày thường lá gan lớn đến thần kỳ, vậy mà cũng có lúc sợ hãi.

“Đi, chúng ta về nhà trước, đợi đến ngày mai rồi đến trường báo cáo!" Trình Kiêu giúp cô xách vali, kéo tay cô đi ra cửa.

Tự nhiên nắm tay, cứ tự nhiên như thế, một chút do dự cũng không có.

Vãn Vãn cũng không nghĩ nhiều, giống như trước kia ở thôn Hạ Hà, Trình Kiêu thường xuyên nắm tay cô chạy khắp nơi.

Lúc đó, không ai nghĩ lung tung.

Cô cũng quen rồi, nắm tay là chuyện hết sức bình thường.

Hai người đến bên ngoài trạm xe, Vãn Vãn thấy Tiểu Ngô đứng trước một chiếc xe, đang chào hỏi cô: "Chào tiểu thư Vãn Vãn"

Gặp được người quen cũ, Vãn Vãn nói: "Là anh Ngô xin chào"

Tiểu Ngô xách hành lý qua, đặt vào trong cốp xe.

Vãn Vãn phát hiện, Trình Kiêu lại đổi xe.

Vốn là một chiếc Santana, bây giờ lại đổi thành một chiếc xe khác, mà cô cũng không biết thương hiệu này.

“Xe này là của ông nội anh, xe của anh hỏng rồi, đang sửa chữa trong cửa hàng" Trình Kiêu giải thích.

Giờ Tô Văn mới biết, thì ra chiếc xe này là của ông Tiêu, cô còn tưởng Trình Kiêu lại mua xe mới.

Đàn ông yêu xe, đổi xe là chuyện hết sức bình thường.

Trình Kiêu dường như nhìn ra tâm sự của Tô Văn, cười nói: "Anh không phải người có mới nới cũ, nếu anh có tình cảm với chiếc xe kia, thì sẽ không dễ dàng vứt bỏ nó"

Một câu hai nghĩa.

Tô Vãn Vãn không hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh, cho rằng thứ anh nói chỉ là xe, còn ở đó gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK