Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với người khác đều có vẻ tốt bụng, duy chỉ có đối với anh và mẹ, luôn luôn là dáng vẻ mất kiên nhẫn.

Đặc biệt là với mẹ, cứ như nhìn kẻ thù vậy.

Rõ ràng đối xử với người khác rất hiền lành.

Thật sự không rõ, trong lòng cô em gái này của anh rốt cuộc nghĩ cái gì.

Thật là, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, rất không rõ, đoán không ra.

Vãn Vãn nói: "Chị gái này khá tốt, em thích cô ấy lắm, cô ấy cười lên rất đẹp"

Trình Kiêu tay phải chống trán, có chút phiền não.

Người phụ nữ mình yêu dường như đã bị em gái mình chiếm được cảm tình?

Chỉ gặp mặt một lần, sao lại thích cô ấy như vậy? Luôn khen ngợi cô ấy?

Trong lòng Trình Kiêu rất không vui.

"Anh Kiêu, đến lúc đó chúng ta đi cảm ơn.." Nói được một nửa, phát hiện sắc mặt Trình Kiêu không tốt lắm, sắc mặt âm trầm, trên mặt như có thể nhỏ ra mực.

"Anh Kiêu, anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Trình Kiêu nói: "Không, chúng ta đừng nói về cô ấy nữa."

Vãn Vãn cũng không biết vì sao anh cảm thấy không thoải mái, cho rằng thật sự là do thân thể anh không thoải mái: "Vậy chúng ta về công ty nhé? Anh nghỉ ngơi đi, em thấy sắc mặt anh kém lắm"

Trình Kiêu há mồm muốn nói, cuối cùng lại nuốt hết vào bụng, thở dài một tiếng, không nói gì.

...

Bọn họ trở lại công ty, thấy Tiểu Ngô và Vương Nguyệt Hỉ vẫn chưa quay về.

Vãn Vãn hơi lo lắng cho Vương Nguyệt Hỉ, Trình Kiêu nói: "Có Tiểu Ngô rồi, em còn lo lắng cái gì?"

Vãn Vãn ngẫm lại cũng đúng, Tiểu Ngô là người vô cùng đáng tin cậy, hơn nữa làm việc cũng cực kỳ bình ổn thận trọng. Có cậu ta ở bên cạnh Vương Nguyệt Hỉ thật đúng là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc này, bởi vì hai lễ tân ở đại sảnh tầng một đã rời đi, tạm thời chưa tuyển được lễ tân, đành để nhân viên phòng hành chính kiêm nhiệm.

Đó là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, Vãn Vãn còn nhìn cô ấy hai lần, thật sự rất xinh đẹp.

Trình Kiêu nghe được lời khen của Vãn Vãn, nói: "Em đẹp hơn các cô ấy không biết bao nhiêu lần, trong mắt anh em là đẹp nhất."

Trong lòng Vãn Vãn như ăn đào mật, cực kỳ ngọt ngào.

Có cô gái nào không thích nghe những lời khen ngợi như vậy chứ? Hơn nữa còn là từ trong miệng anh Kiêu của cô nói ra, càng làm cho cô cảm thấy thoải mái.

Đi ngang qua đại sảnh, bọn họ lên tầng ba, tầng ba cũng không có bao nhiêu người, Tiểu Ngô vẫn chưa quay về, toàn bộ tầng ba cũng chỉ còn lại hai người Trình Kiêu.

Thư ký Trương không biết đã đi đâu.

Công việc buổi chiều của Trình Kiêu đột nhiên bận rộn.

Vãn Vãn cũng không dám quấy rầy anh quá nhiều, bèn yên lặng ngồi đọc sách trên sô pha.

Chớp mắt một cái, rất nhanh đã đến giờ tan tầm.

Lúc này Vương Nguyệt Hỉ cũng đi ra từ phòng làm việc của Tiểu Ngô, hai người gặp nhau.

"Chúng ta đi thôi, nên quay về trường rồi."

Trình Kiêu từ văn phòng đi ra: "Vãn Vãn, anh đưa em về."

"Không cần, anh Kiêu, anh bề bộn nhiều việc, em và Nguyệt Hỉ đi xe buýt về là được rồi."

"Không mất bao lâu, hơn nữa anh cũng nên trở lại trường, lớp học ngày mai không thể vắng mặt" Nói rồi đi lấy quần áo.

Lần này, Vương Nguyệt Hỉ ngồi xe trở về cùng Vãn Vãn.

Gần đây Tiểu Ngô có rất nhiều công việc phải xử lí, không có thời gian đưa Vương Nguyệt Hỉ về. Hơn nữa lúc này Trình Kiêu cũng không tìm được lý do bỏ mặc Vương Nguyệt Hi.

Trên đường đi, Trình Kiêu vẫn luôn duy trì trạng thái không nói lời nào, nghe Vãn Vãn ngồi sau vui vẻ nói chuyện phiếm với Vương Nguyệt Hỉ, mím chặt môi.

Rất nhanh đã về đến trường, đưa mắt nhìn Vãn Vãn trở về, Trình Kiêu ngồi trong xe rất lâu chưa xuống.

Khi những chuyện khác kết thúc, Vãn Vãn chính thức bước vào quá trình học tập căng thẳng.

Vãn Vãn chậm chạp trong chuyện tình cảm, nhưng đối với việc học lại nhạy bén dị thường.

Cô là một học sinh ưu tú, nếu không cũng sẽ không thi được thành tích tốt nhất tỉnh.

Trong mắt cũng chỉ có học tập, bị người ta phong là mọt sách.

Vì thế, An Tiểu Dương rất không hài lòng, với những người đặt biệt danh lung tung cho Vãn Vãn, anh ta thường dùng nắm đ.ấ.m trấn áp.

Anh ta không thích người phụ nữ mình thích trở thành con mọt sách trong miệng họ.

Lộ Giai Kỳ đang theo đuổi An Tiểu Dương, An Tiểu Dương lại thích Vãn Vãn, không có bao nhiêu nhiệt tình với Lộ Giai Kỳ.

Anh ta sẽ nhờ Lộ Giai Kỳ đưa chút đồ nhỏ cho Văn Vãn, nhưng mấy thứ này Vãn Vãn từ chối hết, cuối cùng biến thành đồ chơi nhỏ trên đầu giường Lộ Giai Kỳ.

Lộ Giai Kỳ không chỉ nói một lần, An Tiểu Dương là một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, sao Vãn Vãn lại không thích chứ?

Thẳng đến khi cô ấy nhìn thấy cảnh Vãn Vãn tản bộ cùng Trình Kiêu, mới biết được vì sao Vãn Vãn chướng mắt An Tiểu Dương.

Bởi vì Trình Kiêu thật sự quá ưu tú, cũng quá đẹp trai.

An Tiểu Dương cũng ưu tú, cũng đẹp trai, nhưng so với Trình Kiêu thì kém xa.

Hôm nay, Vãn Vãn đang đi ra từ thư viện thì bị An Tiểu Dương chặn lại.

Chàng trai cao lớn canh ánh mặt trời, đang đứng ở cửa thư viện.

Thư viện người đến người đi, một số người còn dừng lại.

Vãn Vãn ôm sách, vẻ mặt buồn bực nhìn anh ta.

"Vân Hy, cậu, hôm nay cậu... có thời gian không?" An Tiểu Dương hơi thấp thỏm bất an, ngón tay gắt gao quấn lại với nhau.

Vãn Vãn ôm sách vở, khẽ nhíu mày, không chút khách sáo từ chối: "Xin lỗi, tôi không rảnh"

An Tiểu Dương nói: "Vậy... khi nào cậu rảnh?"

Vãn Vãn lắc đầu: "Tôi không khi nào rảnh." Rồi nói: "Còn nữa, xin vui lòng gọi tôi là bạn học Tô, chúng ta không thân quen gì, gọi thẳng tên ra không tốt lắm"

An Tiểu Dương nói: "Vân Hy... bạn học Tô, tôi có hai vé xem phim, không xem thì thật đáng tiếc, cậu."

Vãn Vãn nói: "Cậu mời Giai Kỳ xem đi, cô ấy vừa lúc có thời gian"

An Tiểu Dương lại ngăn cản cô: "Nhưng tôi muốn mời cậu đi hơn."

Vãn Vãn nhìn bàn tay duỗi ra của anh ta, tránh xa sắc tâm, sắc mặt rất khó coi: "Xin hãy tự trọng"

An Tiểu Dương vội vàng rút tay lại: "Bạn học Tô, thực sự xin lỗi, tôi không cố ý."

Nhưng vẫn ngăn cản cô, không hề để Vãn Vãn rời đi.

Lúc này, rất nhiều người trong thư viện đi ra, đứng đó nhìn Vãn Vãn và An Tiểu Dương, thậm chí còn có bạn học đứng đó chỉ trỏ, nhỏ giọng bàn tán.

Sắc mặt Vãn Vãn đã tối đến cực hạn, vốn đã không có thành kiến với An Tiểu Dương này, bây giờ lại càng làm cho cô chán ghét.

Điều này làm cho cô nhớ lại lúc trước khi ở trên xe lửa, anh ta cũng không phân biệt trường hợp như bây giờ, dây dưa không nhìn sắc mặt người khác.

"Bạn học An, tôi không thích cậu, cũng sẽ không đi xem phim gì đó với cậu, bây giờ không, sau này cũng sẽ không, cho tới bây giờ chưa từng có khả năng. Xin vui lòng đừng lãng phí thời gian vào những điều nhàm chán như vậy Trong lòng chán ghét anh ta, làm cho Vãn Vãn cảm thấy mình nên khuyên Lộ Giai Kỳ một chút, con trai như này phải quan sát cẩn thận rồi mới thích.

An Tiểu Dương không xứng với Lộ Giai Kỳ.

Trên mặt An Tiểu Dương có hơi xấu hổ, vẻ mặt cũng cô đơn: "Tôi... không có ý gì khác, chỉ muốn... mời cậu đi xem một bộ phim mà thôi, tôi..."

Biểu cảm kia, giọng điệu kia, còn có hài âm khác trong lời nói làm cho người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.

Có người không nhìn được nữa, đứng ra: "Bạn học này, là bạn không đúng. Người ta chỉ mời bạn xem một bộ phim mà thôi. Hơn nữa, bạn trai của bạn đã xin lỗi bạn, dùng cách xem phim để bù đắp, bạn còn muốn thế nào nữa? Làm người không thể được nước lấn tới, xin hãy tôn trọng người khác.

Trên mặt An Tiểu Dương có sắc vui.

Vãn Vãn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn người kia, thấy là một nữ sinh, ánh mắt nhìn về phía An Tiểu Dương có chút si mê, đây là fan của An Tiểu Dương?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK