Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Vãn Vãn biết được chuyện này, Kiến Hoành đã sắp tổ chức hôn lễ.

Không thể không nói, từ sau khi anh Kiến Hoành ở riêng, tính khí đã hoàn toàn thay đổi. Cũng chỉ có thế, mới không bị bên nhà cũ khống chế, nếu không anh ta sẽ đi vào vết xe đổ của ba cô.

Cũng may, anh Kiến Hoành khi còn bé tuy rằng có chút đần độn, sau khi lớn lên lại như thoát thai hoán cốt.

“Anh Kiến Hoành, anh đỉnh lắm!" Tô Kiến Dân nhịn không được mà giơ ngón cái về phía anh ta.

Tô Kiến Hoành trầm mặc không nói, âm thầm thở dài một tiếng.

Hôn lễ của Kiến Hoành được tổ chức tại khách sạn lớn của thị trấn.

Huyện Nghi An bây giờ không chỉ có một khách sạn, khách sạn công, khách sạn tư nhân, còn có rất nhiều nhà. Kiến Hoành đặt mấy mâm, cũng không có ý tổ chức to, chỉ mời người thân thích, cùng có đồng nghiệp bạn bè là xong.

Làm to, ảnh hưởng không tốt, Tô Kiến Hoành cũng không muốn trở thành hình tượng tiêu biểu.

Vãn Vãn đến khách sạn ăn tiệc, ở hôn lễ gặp được chị dâu. Chị dâu là một cô gái rất yêu kiều, cũng không giống như phụ nữ nông thôn thường xuyên xuống đồng làm việc, cao lớn thô kệch. Dáng dấp cũng tạm được, không phải xinh đẹp, nhưng cũng không xấu.

Quan trọng nhất đó là tính cách của chị dâu vô cùng tốt, Vãn Vãn rất thích. Chả trách anh Kiến Hoành lại thích chị dâu như thế, người con gái tốt như vậy, đổi lại là ai thì người đó cũng thích.

Hôn lễ được cử hành rất hoàn hảo, chỉ duy nhất có chỗ chưa hoàn hảo lắm, là lúc đang tiến hành thì Lưu Chiêu Đệ và bà nội Tô định đến phá đám, nhưng lại bị bảo vệ ngăn ở cửa.

Kiến Hoành cử hành hôn lễ ở khách sạn này, cũng không phải khách sạn công, mà là khách sạn tư nhân, ông chủ từ Ma Đô tới, trong khách sạn có bảo vệ đứng trực.

Muốn tới gây sự? Không có cửa đâu!

Bà nội Tô và Lưu Chiêu Đệ muốn dùng bộ dạng đối phó Tô Cần lúc trước, kết quả còn chưa thực hiện được, đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài.

Thậm chí, bảo vệ còn nhìn chằm chằm bọn họ, làm cho bọn họ không làm được chuyện gì cả.

“Muốn gặp Tô Kiến Hoành sao? Chú rể cô dâu người ta đang tổ chức hôn lễ, không có thời gian gặp các người."

Muốn lợi dụng chuyện là bà nội và mẹ ruột của chú rể để vào, lại càng không thể thực hiện được. Từ trước khi bắt đầu Kiến Hoành đã nhắc nhở qua với khách sạn, đừng để cho người nhà của anh ta tới làm loạn.

Vốn còn muốn chặn Kiến Hoành và cô dâu ở bên ngoài khách sạn, nhưng hôn lễ cử hành rất muộn, còn có một loạt hoạt động diễn ra, bọn họ chờ đến khi đói bụng, cũng không thấy mấy người Kiến Hoành đi ra.

Cuối cùng trông thấy khách khứa bắt đầu rời đi, bọn họ lại muốn làm trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhưng khi nhìn thấy Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng từ trong khách sạn đi ra, hai người đột nhiên cảm thấy mất mặt.

Xoay người, muốn che giấu, nhưng lại bị Lục Tư Hoa tinh mắt nhìn thấy.

"Mau xem đi, đây không phải là bà nội Tô và Lưu Chiêu Đệ bên nhà cũ sao?" Lục Tư Hoa cũng không gọi Lưu Chiêu Đệ là chị dâu, mà gọi thẳng tên.

Tô Cần chăm chú nhìn, thật đúng là như vậy.

Còn không đợi mấy người Tô Cần phản ứng, bà nội Tô dường như biết bọn họ sẽ đến chào hỏi, liền kéo Lưu Chiêu Đệ rời đi.

Lưu Chiêu Đệ không muốn đi, nhưng lại bị bà nội Tô cứng rắn kéo rời đi. Cả đời này, người bà nội Tô không muốn gặp nhất, chính là Tô Cần.

Từ sau khi Tô Cần nhận tổ quy tông, bà ta liền sợ gặp lại đứa con trai này.

Chờ đến khi Vãn Vãn và Kiến Dân chơi đùa xong quay về nhà, nghe Tô Cần và Lục Tư Hoa nói đến chuyện này, Vãn Vãn trầm mặc.

"Bên nhà cũ... muốn dùng cách náo loạn như đã dùng với ba, để làm loạn với anh Kiến Hoành sao?"

Từ nhỏ Tô Kiến Dân đã quen việc bà nội Tô khóc lóc om sòm, không cần nghĩ cũng biết, nếu để cho bọn họ náo loạn, hôn lễ này của anh Kiến Hoành đừng nghĩ đến việc sẽ kết thúc viên mãn.

Vãn Vãn cũng cảm thấy khả năng này vô cùng lớn.

Bà nội Tô là muốn dùng chiêu này để nắm thóp hoàn toàn vợ chồng anh Kiến Hoành.

Vãn Vãn cũng nghĩ, cho dù bà ta thật sự làm loạn, thì anh Kiến Hoành cũng sẽ không thỏa hiệp.

Anh ta tự có chủ ý của riêng mình, chiêu khóc lóc om sòm này vô dụng với anh ta.

“Bên nhà cũ đúng là... " Lục Tư Hoa lắc đầu.

Sau đó, Vãn Vãn cũng nghe nói, bà nội Tô lại cùng Lưu Chiêu Đệ đến nhà Tô Kiến Hoành làm loạn, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Người vợ kia của Tô Kiến Hoành nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng không ngờ cũng là một nhân vật lợi hại. Cô ấy đối với người hiền lành thì rất nhẹ nhàng, nhưng đối với bà nội Tô với Lưu Chiêu Đệ có ý muốn chia rẽ gia đình cô ấy, thì lại tuyệt nhiên không khách sáo.

Nghe nói, bà nội Tô và Lưu Chiêu Đệ bị cô ấy cầm chổi đuổi ra ngoài. Lúc ấy Tô Kiến Hoành không có ở đấy.

Về phần sau đó như nào, Vãn Vãn cũng không biết, bởi vì cô phải đi học.

Thư thông báo của Hoa Đại đã đến, cô chính thức trúng tuyển vào Hoa Đại. Chuyện này cũng không cần phải lo lắng, bởi sớm đã nằm trong dự liệu của nhà họ Tô.

Nhưng trong nháy mắt khi nhận được thư thông báo trúng tuyển của Hoa Đại, Vãn Vãn vẫn kích động đến mức nhảy dựng lên.

Đây là lá thư thông báo trúng tuyển mà cô hằng mơ ước, gánh vác hy vọng hai đời của cô.

Một khi đạt được viên mãn, sao cô có thể không vui được chứ?

Đóa Đóa cũng đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của Phục Đại, cũng giống Vãn Vãn, sáng sớm cô ấy liền tới nhà họ Tô, báo tin này cho mọi người biết.

Lúc ấy Tô Kiến Dân đã thu dọn đồ đạc xong, mấy ngày nữa anh ấy sẽ đến trường báo danh.

“Kiến Dân, con với Đóa Đóa học cùng trường. Lần đầu tiên Đóa Đóa rời nhà, ba mẹ con bé cũng không yên tâm, có con là anh lớn bảo vệ con bé, bọn họ cũng có thể yên tâm.

Tô Kiến Dân sửng sốt một chút, lại nhìn về phía Đóa Đóa, trầm mặc.

“Có nghe thấy không?” Lục Tư Hoa lại nói: "Chẳng lẽ con không muốn sao?"

“Được ạ." Tô Kiến Dân hồi lâu mới đáp lại.

Đóa Đóa lộ ra nụ cười, nhìn Tô Kiến Dân cười.

Vãn Vãn cũng che miệng cười, cảm thấy anh Ba lúc này, quá đáng yêu.

Tô Kiến Dân cũng bất đắc dĩ, dù không thích đi học với con gái, nhưng không thể không theo. Mẹ cũng đã lên tiếng, còn không chấp hành được sao?

Vãn Vãn lén lút nháy mắt với Đóa Đóa, Đóa Đóa cũng lén lút dơ ngón cái với Vãn Vãn.

Đối với động tác này của hai chị em bọn họ, những người khác trong nhà họ Tô đều không nhìn thấy, cho dù thật sự nhìn thấy, cũng sẽ không phản ứng gì.

"Đóa Đóa, về sau phải xem chị tự thể hiện rồi, nhớ rõ lời em nói đấy, chị cứ giống như trước kia, lấy thân phận là bạn của em mà ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, bảo vệ anh ấy, để anh ấy quen chị, về sau anh ấy sẽ khó mà rời xa chị được" Lên kế hoạch cho sau này, Vãn Vãn kéo tay Đóa Đóa, nhỏ giọng nói.

Đóa Đóa quay sang nhìn cô gật đầu: "Chị biết rồi, chị sẽ làm cho anh ấy quen với sự hiện diện của chị." Đóa Đóa cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.

“Cố lên!” Vãn Vãn nắm tay làm thành động tác cổ vũ.

Đóa Đóa cũng giơ nắm tay về phía cô, động viên mình: Cố lên!

Vãn Vãn đi trước, Bắc Kinh cách nhà khá xa, nên cô phải đến trường sớm một chút.

Không lâu sau, Tô Kiến Dân và Đóa Đóa cũng rời đi.

Nhà họ Tô nhất thời quạnh quẽ xuống, chỉ còn lại Tô Cần và Lục Tư Hoa, nhìn căn nhà quạnh quẽ, trong lòng hai người nhất thời cảm thấy cô đơn.

Vãn Vãn không tới Bắc Kinh bằng máy bay, mà trực tiếp ngồi xe lửa từ thành phố Minh đi tới.

Từ Thành phố Minh đến Bắc Kinh có chuyến tàu cao tốc, đến Bắc Kinh chỉ mất một ngày một đêm, cũng không lâu lắm.

Vãn Vãn mua vé giường nằm, ban ngày ngồi xe ăn cơm, rồi ngồi một lúc, buổi tối ngủ một giấc, là tới nơi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK