Lộ Giai Kỳ nói: "Vân Hy, cậu quen ai bên Hồng Kông hả?" Cô ấy rất tò mò.
Nếu là đổi lại những người khác, Vãn Vãn sẽ không nói lời này, nhưng đó là ba bạn cùng phòng phòng 302, con người họ đều rất tốt, các cô là bạn bè, sao có thể không giúp?
"Ông tớ mở công ty ở bên Hồng Kông, đến lúc đó các cậu muốn việc làm, tớ sẽ giúp các cậu.
Dù sao là con gái, nếu qua bên Hồng Kông thật, chưa quen cuộc sống ở đó, thực sự muốn tìm việc thì rất dễ dẫn đến ngoài ý muốn, hoặc là bị người lừa, có người quen giúp thì chắc chắn khác.
Vãn Vãn cũng lo lắng an toàn cá nhân của các cô, lúc này mới nói ra sự tình trong nhà.
Hai mắt ba bạn cùng phòng mở to, không nhìn ra Vãn Vãn còn có gia thế khủng như thế.
Nghĩ lại, cũng đúng, người ưu tú như đàn anh Tiêu không phải cũng là bạn trai của cô ấy sao? Có ông ở Hồng Kông cũng không có gì ngạc nhiên.
Đến cuối cùng, sắc mặt của ba bạn cùng phòng đều thản nhiên, họ đã thành quen.
"Vân Hy cậu không báo danh là đáng tiếc lắm đó, tớ còn muốn toàn thể ký túc xá chúng ta đều có thể báo danh, tốt nhất sẽ thông qua hết, sau đó cùng đi học ở một trường đại học, cuối cùng là ở chung một ký túc xá, thật hoàn mỹ biết bao Vãn Vãn lại chỉ mỉm cười.
Báo danh sinh viên trao đổi diễn ra rất náo nhiệt, bất kể sinh viên mới hay sinh viên cũ, đều rất muốn quý trọng cơ hội này, xông ra nước ngoài một lần, muốn học nhiều kiến thức hơn trở về.
Sinh viên có cùng ý tưởng với bọn Lộ Giai Kỳ nhiều vô số. Sinh viên có ý tưởng như Vãn Vãn, chung quy cũng ít, vì rất ít người trải qua như Vãn Vãn, trải qua hai đời.
Hôm nay, Trình Kiêu cũng ở đây nói tới vấn đề này với Vãn Vãn: “Vãn Vãn, em sẽ làm sinh viên trao đổi, qua nước ngoài ngây ngốc một hai năm sao?"
Vãn Vãn lắc đầu: “Em không đi"
“Tại sao không muốn đi? Bạn cùng phòng em cũng báo danh, vừa vặn em có thể ra ngoài nhìn ngắm một chút, tiếp thu kiến thức mới, có lợi đối với tốt nghiệp của em sau này"
Vãn Vãn vẫn lắc đầu: “Ra ngoài một hai năm, có thể học được kiến thức hữu dụng gì? Hơn nữa sinh viên trao đổi lần này, sinh viên mới chúng ta chỉ có một năm thời gian trao đổi, một năm thực sự không học được gì đâu. Ngoài ra còn phải xa người nhà, xa người yêu, cũng không lời lắm.
“Anh Kiêu hi vọng em đi sao?” Vãn Vãn hỏi lại.
Trình Kiêu nói: “Dù em đi hay không, anh đều ủng hộ em."
“Còn Anh Kiêu? Anh muốn đi không?” Vãn Vãn hỏi anh.
Nếu Trình Kiêu đi báo danh, chắc chắn sẽ thông qua kiểu tra, lấy được danh ngạch sinh viên trao đổi.
Trình Kiêu nói: “Anh đi làm gì, bây giờ sự nghiệp công ty anh bận rộn như vậy, anh còn phải rút chút thời gian học bên Hoa Đại, nào có thời gian đi làm sinh viên trao đổi. Chờ sau này công ty lên chính quy, đến khi đó vừa lúc qua nước ngoài học nghiên cứu sinh hay học cao.
“Anh cũng không muốn đi, vì sao còn muốn hỏi em? Thật ra cuộc sống một năm trao đổi cũng không học được gì, muốn thực sự học kiến thức, chung quy phải chính thức thi qua bên đó, ổn định mới có thể học kiến thức mình muốn"
Trình Kiêu nở nụ cười thật lòng: “Ba bạn cùng phòng em đều đi báo danh, anh tưởng em cũng báo danh"
“Anh Kiêu lo em đi báo danh, ngây ngốc ở bên ngoài một năm, sau đó quên mất anh chứ gì?"
Trình Kiêu nói: “Anh không lo, em muốn làm sinh viên xuất ngoại trao đổi thật, dù là Hồng Kông hay nước khác, anh cũng sẽ đi với em, đến lúc đó qua bên đó mở chinh nhánh là được."
Giờ khắc này, Vãn Vãn cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.
Dù cô đi đến đâu, Trình Kiêu cũng sẽ đi cùng cô.
Anh rõ ràng cảm thấy làm sinh viên trao đổi sẽ trì hoãn thời gian của mình, nhưng vẫn có thể vì cô, mà sẽ mở công ty qua đến nước ngoài.
Có thể tưởng tượng được áp lực lớn thế nào.
Vãn Vãn nói: “Không đi không đi, em sớm đã nghĩ rồi, em không cần cái này.
Trình Kiêu không nhịn được giơ tay lên muốn xoa đầu nhỏ lông xù của Vãn Vãn: “Anh nói rồi, dù em làm gì, anh vĩnh viễn đều ủng hộ em. Em cứ yên tâm to gan mà làm, dù là sinh viên trao đổi hay là không làm sinh viên trao đổi, anh vĩnh viễn đều đứng về phía em."
Vãn Vãn cũng nở nụ cười thật lòng, sờ bụng: “Anh Kiêu, em đói."
“Muốn ăn gì?"
Vãn Vãn nghĩ nghĩ: “Em muốn ăn dê nướng nguyên con.” Nghĩ đến món ngon, cô không nhịn được liền muốn chảy nước miếng.
Trình Kiêu nói: “Đi, anh dẫn em đi ăn dê nướng nguyên con. Đúng lúc ở trung tâm thành phố mới mở một quán dê nướng, chúng ta đến nếm thử."
Dẫn Vãn Vãn lên xe, sinh viên đằng sau nhìn thấy không nhịn được than thở: Đây mới là bạn trai tốt cần! Sao đàn ông tốt đều của nhà người ta hết vậy?
Hoạt động sinh viên trao đổi này kéo dài rất lâu, từ báo danh đến tuyển chọn, đến quyết định cuối cùng.
Kiểm tra tàn khốc, cũng quyết liệt. Bao nhiêu sinh viên như vậy, sinh viên mới cũ muốn kiếm mười vị trí, cũng không phải dễ.
Phòng 302 ngoại trừ Vãn Vãn, ba bạn cùng phòng khác đều báo danh, các cô muốn làm sinh viên trao đổi xuất ngoại ngây ngốc một lần, học tập tri thức mới nhất.
Vãn Vãn không báo danh, khiến ba bạn cùng phòng khác rất đáng tiếc, họ cảm thấy nếu Vãn Vãn báo danh, chắc chắn sẽ thi đậu.
Chỉ có bản thân Vãn Vãn không cảm thấy đáng tiếc bao nhiêu, cuộc sống trao đổi một năm cũng không thể mang đến thành tựu bao lớn cho cô.
Đổi lời cô nói, muốn học kiến thức chân chính, vậy thì chính thức thi xuất ngoại, ra nước ngoài du học, mới có thể học được hiểu biết chính xác nhất.
Trải qua tranh đấu căng thẳng, cuối cùng chọn ra được mười danh ngạch trao đổi.
Phòng 302 truyền tới tin vui mới nhất, có người thi đậu sinh viên trao đổi.
Không phải Lộ Giai Kỳ, không phải Liễu Tư Thuần, mà là Vương Nguyệt Hỉ.
“Nguyệt Hỉ, chúc mừng cậu!” Vãn Vãn chúc phúc từ tận đáy lòng.
“Nguyệt Hỉ, vui quá, cậu thông qua rồi. Mặc dù Lộ Giai Kỳ không thi đậu, nhưng Vương Nguyệt Hi thi đậu, cô ấy vui như chính cô ấy thi đậu vậy.
Liễu Tư Thuần nói: “Chúc mừng cậu, Nguyệt Hỉ, cậu tuyệt lắm.
Vương Nguyệt Hi cũng không ngờ tới bản thân lại có thể thi đậu sinh viên trao đổi lần này, cô ấy nói: “Hôm nay tớ mời khách, tớ mời các cậu ăn cù lao được không?"
Điều kiện gia đình Vương Nguyệt Hỉ không tốt, ngày thường cô ấy rất tiết kiệm, nhưng lần này cô ấy rất rất vui, không nhịn được muốn mời mọi người ăn một bữa.
Đám Vãn Vãn cũng không muốn từ chối yêu cầu của cô ấy, người ta thi đậu sinh viên trao đổi, muốn chúc mừng, sao có thể từ chối được?
“Được, tớ thích ăn cù lao nhất, mùa này ăn cù lao là ngon nhất. Vãn Vãn phát biểu ý kiến đầu tiên.
“Đi, còn chờ gì nữa? Đi thôi!” Lộ Giai Kỳ cũng không từ chối.
Liễu Tư Thuần nói: “Tớ thay quần áo đã, tớ muốn mặc thật xinh đẹp"
Các cô đi, vào một quán bán cù lào bên ngoài trường học.
Nguyên liệu nấu ăn ở đây rất tươi, giá lại không cao, rất thích hợp cho sinh viên đến ăn.
Trong quán bán cù lao, Vãn Vãn, Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần ba người các cô tranh nhau giành gọi đồ ǎn, Vương Nguyệt Hỉ mỉm cười nhìn các cô, cô ấy đã chuẩn bị xong, chuẩn bị lấy nửa tháng tiền sinh hoạt ăn một bữa ngon.
Khoảng thời gian này cô ấy làm thêm, đến công ty Trình Kiêu, làm in ấn văn kiện, còn làm công việc lặt vặt, cũng ít lên lớp cuối tuần trước kia.
Cô ấy rất khiêm tốn học tập làm công nhân viên kỳ cựu, muốn học thêm nhiều kiến thức làm việc hơn.
Vì có quan hệ với Vãn Vãn, trong công ty Trình Kiêu có rất nhiều nhân viên biết cô ấy, cũng không có người sẽ làm khó dễ cô ấy, trái lại họ sẽ tranh nhau hỏi cô. Vương Nguyệt Hỉ biết, nguyên nhân là vì Văn Vãn và Trình Kiêu, mặt mũi mọi người cho cũng là của họ.