Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đóa Đóa thở dài 1 tiếng trong lòng.

"Vãn Vãn, Tiêu Trình thích em, là em, không phải chị."

Vãn Vãn há hốc miệng, một hồi lâu mới nói "Không thể nào?"

Anh thích cô? Cô với anh chênh lệch hẳn bảy tuổi, liệu có khả năng sao?

Đồng thời, trong lòng cô lại nảy sinh một loại cảm giác ngọt ngào không thể diễn tả, ngay cả chính bản thân cô cũng không phát giác ra.

"Đóa Đóa, đừng chọc em nữa, giữa em với anh Kiêu chỉ là quan hệ anh em, anh ấy tốt với em cũng bởi vì coi em là em gái, không phải như chị nghĩ đâu."

Rất nhanh, Vãn Vãn bình tĩnh lại, sau đó lắc đầu phủ nhận khả năng này.

Giữa cô với Trình Kiêu luôn là như vậy, cô với anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm của hai người thế nào, cô còn không hiểu rõ sao?

Hai người bọn cô chỉ là tình hữu nghị thuần khiết.

"Em á, thực sự là. ." Đóa Đóa rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại nhịn không nói.

Chuyện tình cảm, bản thân nên tự phát giác, cô ấy đã nói thẳng ra như thế, nhưng Vãn Vãn vẫn không rõ, thì chuyện sau này chỉ có thể giao cho Tiêu Trình làm mà thôi.

Hiện tại cô ấy rất nhức đầu, vì một người bị chậm về phương diện tình cảm.

Đây mới thực sự là điều khiến cho người ta phải nhức đầu.

Nhìn đang vẻ khổ não của Đóa Đóa, không biết vì sao, Vãn Vãn lại đột nhiên hiểu ra.

Ngày đó lúc ăn cơm, Đóa Đóa nhìn chằm chằm vào phía đối diện, lúc ấy cô tưởng rằng là nhìn Trình Kiêu, giờ nhớ lại, không lẽ là nhìn anh Ba không an phận ngồi cạnh Trình Kiêu đấy chứ?

Chẳng lẽ người Đóa Đóa nhìn không phải là Trình Kiêu, mà là anh Ba?

Lại nhớ ra Đóa Đóa quyết tâm muốn thi vào Phục đại, không phải anh Ba đang ở Phục đại hay sao?

Vãn Vãn cảm thấy, mình đúng là đần mà, ngay việc như vậy mà mãi cũng không phát hiện ra.

cả "Đóa Đóa, có phải chị thích anh Ba của em đúng không?" Vãn Vãn xích lại gần cô ấy.

Đóa Đóa lập tức đỏ mặt.

"Có phải hay không thế? Nói cho em đi, em giúp chị." Nhìn phản ứng của Đóa Đóa, Vãn Vãn đã đoán ra được.

Đóa Đóa đỏ mặt, cúi đầu, qua lúc lâu, mới khẽ gật đâu.

"Đóa Đóa, chị thật sự thích anh Ba của em sao?"

Dù cô đã đoán được, nhưng khi thấy Đóa Đóa thừa nhận, cô lại khϊếp sợ, "Anh Ba em, anh ấy..."

"Anh Ba của em, anh ấy khá chậm hiểu. So với em, anh ấy còn chậm hơn.

Không, thực ra anh em bọn họ là người tám lạng kẻ nửa cân, không khác biệt lắm.

"Đóa Đóa, nếu chị muốn theo đuổi được anh Ba của em, thì cũng không khó." Vãn Vãn nhìn cô ấy, nháy mắt vài cái.

Đóa Đóa nói: "Có cách gì sao? Mau nói cho chị biết đi."

Vãn Vãn nói: "Thực ra anh em sợ vướng vào phiền phức, chị không biết đâu, trong trường anh ấy được một nữ sinh theo đuổi, nên sinh ra chứng sợ hãi. Chị có quen hệ tốt với nhà em, đương nhiên anh em sẽ không trốn tránh chị. Chỉ cần ngày thường chị tốt với anh ấy, đừng thổ lộ trước, giờ mà thổ lộ thì anh ấy sẽ bị dọa chạy ngay. Cứ chậm rãi để anh ấy thích ứng dần, có lẽ chị có thể chạm được đến trái tim anh ấy."

Đóa Đóa cúi đầu, như đang suy tư về vấn đề này.

Quả thật Tô Kiến Dân có tâm bệnh ấy, sợ phiền phức, chậm về tình cảm, không nhanh nhẹn lắm.

Nếu giờ cô ấy thổ lộ, thì chắc có lẽ sẽ giống như lời Vãn Vãn nói, trực tiếp hù khiến người ta chạy mất dép.

"Chị biết phải làm gì rồi" Đóa Đóa tràn đầy niềm tin với cô.

Vãn Vãn với Đóa Đóa đã điền xong nguyện vọng của riêng mình, một người vào Hoa Đại, người còn lại vào Phục Đại.

Thời gian chờ đợi điểm và giấy báo nhập học trôi qua nhanh chóng.

Rất nhanh, kết quả được thông báo tới.

Vãn Vãn với Đóa Đóa đều thi được kết quả rất tốt. Thành tích của Vãn Vãn tốt hơn, thi được 686 điểm, là thủ khoa đầu vào kỳ thi tuyển sinh đại học ở huyện Nghệ An, thậm chí còn là thủ khoa của tỉnh, với việc bổ sung thêm giải của cuộc thi viết văn, vào trường Hoa đại tuyệt đối có thể có khả năng.

Đóa Đóa thì hơi kém hơn một chút, thi được 623 điểm, dư sức vào Phục Đại, không cần lo lắng.

Giờ phút này, trái tim mọi người mới được hạ xuống.

Lần này Trình Kiêu không tới huyện Nghệ An, nhưng có gọi điện thoại cho nhà họ Tô, chúc mừng Văn Vãn.

Nhà họ Tô còn có một việc vui nữa, đó chính là trong nhà cuối cùng cũng lắp điện thoại.

Thời buổi này, giá điện thoại rất đắt, phải có quan hệ, mới có thể lắp được.

Giá lắp điện thoại một lần cũng cần hơn một ngàn tệ, còn phải có chỉ tiêu, lắp đặt điện thoại gia đình, gần như là một cách để chứng tỏ địa vị của nhà họ.

Chỉ tiêu lắp đặt điên thoại lần này của nhà họ Tô là do Thiệu Trường Thanh cấp cho. Anh ấy có hợp tác thương nghiệp với bên chính phủ, vậy nên cũng dễ lấy chỉ tiêu.

Trong nháy mắt khi vừa lắp điện thoại xong, Vãn Vãn đã gọi điện thoại ngay cho Trình Kiêu.

Sau khi báo số điện thoại cho Trình Kiêu, Trình Kiêu bảo Vãn Vãn cúp điện thoại, để anh gọi lại.

"Tiền điện thoại rất đắt, tiết kiệm một chút, để anh gọi cho." Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của anh.

Đối với sự săn sóc của Trình Kiêu, trong lòng Văn Vãn nổi lên sự vui sướиɠ.

Cô biết anh sợ cô tốn tiền, cho nên để anh gọi tới.

Mặc dù như thế, Vãn Vãn cũng không dám gọi điện thoại nhiều, thời gian gọi cũng không dám quá dài, Trình Kiêu kiếm tiền không dễ gì, cũng không thể tiêu hết vào tiền điện thoại.

Cô vẫn thích dùng phương thức viết thư, vừa không tốn nhiều tiền, lại tình cảm hơn. Điện thoại chỉ dùng khi cần thiết, đứng trên lưỡi d.a.o mới biết hết được giá trị của nó.

Lúc Vãn Vãn chờ thư thông báo trúng tuyển Hoa Đại, Trình Kiêu cũng gặp chút chuyện.

Chủ yếu là liên quan đến em gái Hiểu Mộng.

Kiểm tra DNA giữa mẹ Trình và La Hiểu Mộng từ nửa năm trước cũng đã có kết quả, cũng xác định cô ấy chính là em gái mất tích của nhà họ Trình.

Nhưng có một vấn đề đã xảy ra, Hiểu Mộng không muốn nhận mẹ Trình, càng không muốn thừa nhận Trình Kiêu là anh trai của cô ấy.

Trong lòng cô ấy, nhà họ Trình đã bỏ cô ấy, mặc kệ Trình Kiêu và mẹ Trình có giải thích thế nào, cô ấy cũng không muốn nghe.

“Nếu như tôi đã bị mất tích từ mười mấy năm trước, vậy thì cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi. Tôi chỉ muốn làm con gái của nhà họ La, không muốn làm con của nhà họ Tiêu"

“Em là con của nhà họ Trình, không phải của nhà họ Tiêu. Sau khi em sinh ra không lâu thì ba em đã qua đời, mẹ vì em mà khóc đến mù mắt. Trong nhà không ai vứt bỏ em cả, chuyện năm đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, em bị...” Trình Kiêu cố gắng giải thích, nhưng La Hiểu Mộng lại không muốn nghe, vẫn kiên quyết với quyết định của mình.

Lúc mẹ Trình biết được chân tướng, muốn đi gặp La Hiểu Mộng, nhưng lại bị La Hiểu Mộng từ chối.

“Tôi chỉ có một người mẹ, tất cả những gì tôi đang có đều là do nhà họ La cho tôi, còn về phần mẹ đẻ..." La Hiểu Mộng cắn cắn môi: "Công sinh không bằng công dưỡng, mẹ tôi không thể không có tôi."

“Chẳng lẽ mẹ thì không cần con sao?" Khi mẹ Trình nghe được câu trả lời này, gần như khóc đến mức ngất xỉu.

Vào giờ phút này, Trình Kiêu sinh ra ấn tượng không tốt với cô em gái này.

Mẹ anh đã có sẵn bệnh trong người, con gái ruột lại không nhận bà ấy, chỉ nhận ba mẹ nuôi.

Chuyện năm đó, vốn không phải là lỗi của nhà họ Trình, chuyện bị lừa bán, cũng không phải chuyện bọn họ muốn nó xảy ra, nhưng La Hiểu Mộng lại đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu nhà họ Trình, trách móc mẹ anh, cũng trách móc anh.

Nếu như không phải vì mẹ, anh đã sớm không muốn nhận đứa em gái này.

Nhưng mẹ lại khát vọng tình thân, muốn nhận lại đứa con gái duy nhất này của bà.

Tất cả những điều này Trình Kiêu đều hiểu.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, anh mới nhịn xuống lửa giận trong lòng, kiên nhẫn muốn nói chuyện đàng hoàng với Hiểu Mộng, đáng tiếc lại vô dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK