Ông nội Mã cười khà khà nói: “Tĩnh Đan ở trường thi đó, giờ chẳng phải kỳ thi đại học sao. Tĩnh Đan của chúng ta cũng là một học sinh tốt nghiệp cấp ba xuất sắc đó. Năm đó con bé vừa tốt nghiệp chưa bao lâu thì kỳ thi đại học đã ngừng rồi. Hiện giờ không dễ dàng gì mới khôi phục lại, con bé cũng tham gia đó."
Vãn Vãn ngạc nhiên, thím Ba cũng tham gia thi đại học sao? Cô nhóc biết chú ba là học sinh tốt nghiệp khóa 68, nhưng thím Ba nhỏ hơn chú Ba hai tuổi cơ mà. Nghe ý của ông nội Mã chính là khi thím Ba tốt nghiệp cấp ba, kỳ thi đại học đã ngừng rồi, vậy chính là học sinh cấp ba khóa 66 rồi?
Thím Ba còn đi học sớm hơn chú Ba sao? Hay là nhảy lớp?
“Nhớ năm đó Tĩnh Đan của chúng ta đi học năm sáu tuổi, trong thời gian đó còn học nhảy lớp, được trường cấp hai ở huyện cho rằng con bé là người có khả năng thi đỗ đại học nhất. Kết quả, vừa mới tốt nghiệp thì kỳ thi đại học đã dừng rồi, đại học cũng không chiêu sinh nữa, cuối cùng mới vào xưởng đúc làm việc. Bà nội Trương thở dài: “Nếu không vì nguyên nhân này, Tĩnh Đan cũng sẽ không vì trong lòng tích tụ phiền muộn mà ăn uống thoải mái, cuối cùng trở thành bộ dạng như hiện giờ, muốn giảm cân cũng không thể giảm xuống được. Trước đây Tĩnh Đan xinh đẹp lắm, là một hoa khôi được trường cấp hai trong huyện công nhận đấy"
Vãn Vãn không ngờ có thể nghe được chuyện thời còn trẻ của thím Ba.
Cô nhóc vẫn luôn cho rằng thím Ba mập mạp từ nhỏ, không ngờ là vì sau này ăn đến mập? Biến nỗi đau thành ham muốn ăn uống, kết quả khiến mình trở nên béo múp?
Chuyện này chú Ba có biết không? Tình cảm của chú Ba đối với thím Ba cũng không biết là thật hay giả nữa? Không phải cô nhóc nghi ngờ chú Ba, mà vì chú Ba thực sự quá hiện thực rồi, cô ấy thật sự không hy vọng thím Ba bị tổn thương.
Một người phụ nữ tốt thế kia, nếu như bị tổn thương, vậy là do ông trời không có mắt rồi.
“Cháu không biết là thím Ba cũng đến ạ.” Vãn Vãn cười, nói: “Thím Ba nhất định sẽ thi đỗ."
Bà nội Trương nói: “Tĩnh Đan nhà bà ấy à, tuy mười năm rồi chưa động vào sách vở, nhưng từ khi biết tin tức thi đại học, con bé đã lập tức nhờ bạn bè kiếm cho một bộ tài liệu ôn tập. Thành Tài không có tài liệu, nên hai đứa dùng chung một bộ. Lúc ôn tập, vẫn luôn là Tĩnh Đan dạy cho Thành Tài đó"
Còn về Tô Thành Tài, bà nội trương có chút mẫu thuẫn.
Nếu nói thích thì Tô Thành Tài giả vờ thái quá rồi, thành phần hiện giờ cũng không tốt, bọn họ chỉ có một đứa con gái, không hề muốn con bé phải chịu ấm ức.
Nếu nói không thích, anh ta là người mà con gái bà ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đích thân cầu hôn. Bọn họ vì con gái nên cũng đối xử tốt với con rể.
Dưới tâm lý mâu thuẫn này, cuối cùng chỉ đành ủng hộ cho quyết định của con gái. Nhưng hai người họ cũng chú ý đến biểu hiện của Tô Thành Tài, chỉ cần anh ta để lộ ra chút gì đó bất mãn, chỉ cần không đối xử tốt với con gái, bọn họ lập tức bắt hai người ly hôn, cho dù con gái thật sự yêu thích cũng vô dụng.
“Vậy chúng ta đợi chung đi, chờ các anh và chú thím Ba ra khỏi trường thi. Vãn Vãn không ngờ sẽ gặp được người nhà của thím Ba ở bên ngoài trường thi.
Hiện giờ biết rồi, đương nhiên là phải cùng đợi.
Bọn họ đã rất lâu không gặp chú thím Ba, từ sau dịp tết năm nay, thím Ba cãi nhau với người ở căn nhà cũ, trở về thị trấn, thì bắt đầu quá trình giảm cân. Rất ít khi thấy cô ấy ra ngoài chơi, trước đây cô ấy thường xuyên đến đội vận chuyển để tìm mẹ mình.
Chú Ba lại càng ít ra khỏi nhà hơn, trước đây không có việc làm, thường xuyên thấy chú Ba chạy đến nhà bọn họ chơi.
Có lẽ vì công việc quá bận rộn.
“Cháu thật không ngờ Tĩnh Đan lại là học sinh cấp ba xuất sắc đó." Lục Tư Hoa cùng gia nhập vào cuộc nói chuyện.
“Là vì Tĩnh Đan khiêm tốn, nếu như thím không nói, chắc chắn bọn cháu sẽ không ngờ tới được. Thực ra, khi đó Thành Tài cũng không ngờ đến, nó vẫn luôn cho rằng Tĩnh Đan chỉ là học sinh cấp hai. Mãi cho đến khi con bé cầm lấy toàn bộ tài liệu ôn tập thì khác hoàn toàn."
Lục Tư Hoa cười, nói: “Nhà Tô chúng ta sẽ có bốn sinh viên đại học rồi, thật là tốt"
Vãn Vãn nói: “Mẹ, mẹ nói sai rồi, nhà họ Tô chúng ta không chỉ có bốn sinh viên đại học thôi đâu. Năm sau anh Hai, anh Ba cũng sẽ tham gia thi đại học, rồi qua vài năm nữa con cũng tham gia. Nhà họ Tô chúng ta có bảy sinh viên đại học lận đó."
“Vãn Vãn nói hay lắm, tương lai nhà họ Tô chúng ta chắc chắn sẽ có thêm nhiều sinh viên đại học nữa.” Lời mà Tô Cần thích nghe nhất chính là những lời này.
Nhà họ Tô có sinh viên đại học, đây là chuyện tốt đẹp bao nhiêu? Giờ đây Kiến Quốc, Kiến Hoành tham gia thi cử rồi, Thành Tài và vợ cũng thi. Dựa vào thành tích của bọn họ, chắc chắn sẽ không tệ.
Ngay cả Kiến Hoành có thành tích kém nhất trong bốn người mà ông còn không lo lắng. Chắc chắn sẽ có tên trong danh sách đỗ đại học, chẳng qua là thi được hay không, trường đại học tốt hay xấu mà thôi.
Không biết tại vì sao ông ấy có một dự cảm.
Từ sau khi Vãn Vãn sinh ra, nhà họ Tô bọn họ càng ngày càng tốt lên. Nếu không vì nhà anh Cả bên kia gây rối, cũng sẽ không rơi đến mức này, nhìn Kiến Hoành là biết ngay.
Khi Kiến Quốc đi ra đã nhìn thấy ba mẹ và em mình đang nói chuyện với hai người nhà họ Mã.
Chú Ba cũng đến rồi? Cậu ấy và Vãn Vãn giống nhau, đều không nghĩ đến thím Ba.
Chủ yếu là vì chú Ba biểu hiện quá chói mắt, thím Ba lại khiếm tốn hơn nhiều, trước giờ chưa từng để người ta biết cô ấy cũng là một học sinh xuất sắc.
Tô Kiến Hoành cũng không ngờ hai người nhà họ Mã lại ở đây, thời tiết lạnh thế này mà chú Ba cũng không khuyên họ chút sao.
Đám trẻ bọn họ đương nhiên sẽ không có chuyện gì, sức khỏe tốt lắm. Nhưng dù gì sức khỏe của người già cũng không được tốt, lỡ như bị rét lạnh thì phải làm sao?
anh ta tạm thời vẫn không nghĩ đến kỳ thi lần này còn có thím ba, tưởng chỉ có mỗi chú Ba.
Mãi cho đến khi hai người Tô Thành Tài và Mã Tĩnh Châu ra khỏi trường thi, bọn họ mới biết, hóa ra thím Ba cũng đến đây thi.
Thân hình to lớn của thím Ba gấp đôi Tô Thành Tài, đám sĩ tử xung quanh nhìn thấy đều lần lượt nhường đường cho họ.
Bất cứ ai chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng Tô Thành Tài và Mã Tĩnh Đan, đều có người cảm thấy đáng tiếc cho Tô Thành Tài, một đóa hoa nhài cắm vào bãi phân trâu. Đương nhiên, trong mắt bọn họ Tô Thành Tài là đóa hoa nhài, còn Mã Tĩnh Đan chính là bãi phân trâu.
“Thật đáng tiếc quá, cô xem người đàn ông kia khôi ngô biết bao, sao lại cưới một người phụ nữ xấu xí như vậy chứ?"
“Người phụ nữ kia trông thật khó nhìn, mập như heo vậy đó, khuôn mặt đã sắp to bằng cái bánh rồi."
“So sánh với cái bánh là coi trọng cô ta quá rồi. Nếu là tôi, nhìn dáng vẻ của cô ta chắc tôi không nuốt nổi cơm mất, đã vậy còn phải ngày ngày ngủ bên cạnh cô ta, người đàn ông này vĩ đại thật đấy"
“Người đàn ông kia đẹp trai quá, nụ cười dịu dàng, còn tình cảm nhìn vợ mình, dìu cô ấy, sợ cô ấy bị vấp ngã. Trái tim tôi mềm nhũn rồi. Nếu như tôi là người phụ nữ bên cạnh anh ấy thì tốt biết mấy” Một người nữ ôm n.g.ự.c nói.
“Thôi đi, cô cũng nhìn lại xem mình trông như thế nào đi, người nhà sẽ nhìn trúng cô à?” Một cô gái khác chế nhạo.
“Không nhìn trúng tôi, cũng sẽ không nhìn trúng cô. Không thấy bên cạnh người ta đã có người rồi à?"
Tô Thành Tài mỉm cười, gần như không nghe thấy những lời đàm tiếu của đám người kia, vẫn luôn duy trì nụ cười.
Khuôn mặt Mã Tĩnh Đan rũ xuống, những người này nói xấu sau lưng người khác, âm thanh lớn như vậy, tưởng cô bị điếc không nghe thấy hả?
Tô Thành Tài đỡ lấy tay Mã Tĩnh Đân: “Tĩnh Đan, em đừng tức giận, cứ để bọn họ nói đi. Bọn họ là ghen tỵ với em, dù bọn họ có nói gì thì lòng anh vẫn chỉ có em mà thôi"
Sắc mặt Mã Tĩnh Đan tốt hơn nhiều.