Cô ta vẫn quá đề cao mình, cho là mình sống lại, cho nên xem thường Tô Vãn Vãn không sống lại, dựa vào quỹ tích vận mệnh đời thứ nhất, cô ta luôn chiếm lấy cơ duyên của Tô Vãn Vãn trước một bước. Quen biết người đại phú đại quý, lúc này mới có vinh hoa phú quý phía sau cô ta.
Nhưng...
Cũng chỉ thế thôi.
Theo cái c.h.ế.t của Tô Vãn Vãn, cuộc đời cô ta cũng chỉ như vậy.
Gặp đạo sĩ kia, nghe những lý luận kia của ông ta, cô ta mới biết được, không đổi mệnh là không được, vận mệnh của cô ta vẫn thuộc về cô ta. Chỉ có đổi vận mệnh đến đây, như vậy cô ta mới có thể thuận buồm xuôi gió, sau đó cô ta mới bắt đầu thực sự phát tài.
Nhưng tất cả những thứ này, làm sao lại để Tô Vãn Vãn phát hiện đây?
Còn có Trình Kiêu này, làm sao lại giúp đỡ Tô Vãn Vãn như vậy?
Lúc này các thôn dân, cũng đỏ mặt lên.
Ngay từ đầu, bọn họ bị Tô Vũ Đình dẫn dắt, cho rằng cô ta oan uổng. Trong lòng còn có chút oán trách Tô Vãn Vãn ngay cả tình thân cũng không để ý, bắt chị họ của mình.
Cảm xúc tăng vọt lên một lần, lúc này lại thấy Trình Kiêu mang nhân chứng xuất hiện ở thôn uỷ, bọn họ lại cảm thấy mặt mình bị đánh bôm bốp.
Mặt bị đánh thật là đau!
"Người đàn ông này là ai?" Ông Sơn Thúc nhìn người đàn ông ăn mặc cổ quái này.
Áo choàng trên người của người đàn ông bị người xốc lên, nhìn thấy gương mặt kia có người giật mình, đây là mặt gì? Đáng sợ như vậy?
Mặt dẹp không giống hình người, con mắt đều lõm vào thật sâu, như cái đầu lâu nhưng lại không phải đầu lâu. Người này rõ ràng là bởi vì đói, cơ dừng lại lúc no bụng, lúc này mới có hình dạng kỳ lạ như hiện tại.
"Người này làm sao lại nhìn quen mặt thế nhỉ?" Trong thôn có thôn dân chần chờ nói.
Người thôn dân này nói chuyện, mọi người thật đúng là cảm thấy người này có chút quen mặt.
Thôn dân cảm thấy ông ta quen thuộc đều tiến lên một chút, bí thư chi bộ Sơn Thúc cùng đội trưởng Đại Minh cũng cảm thấy người này có hơi quen mắt.
Bí thư chi bộ Sơn Thúc lại cẩn thận nhìn xem, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, sau đó kết nối người trước mặt với một người trong ấn tượng.
"Chú Liễu?" Bí thư chi bộ Sơn Thúc thử thăm dò hỏi.
Đại Minh cũng ngay tại lúc bí thư chi bộ Sơn Thúc gọi tên, nhận ra người đàn ông này: "Thật đúng là chú Liễu sao?"
Mặt nhóm người Tô Vãn Vãn nghi vấn, lại còn là người quen sao?
Vãn Vãn nhỏ giọng hỏi Tô Kiến Quốc: "Anh, anh biết người này không?"
Tô Kiến Quốc nhìn người kia, lắc đầu: "Không biết, có lẽ ba có thể nhận ra đấy?"
Nhưng Tô Cần bây giờ ở huyện thành, Lục Tư Hoa cũng ở huyện thành cũng không cùng quay về với các con. Mùa hè này, bọn nhỏ đều cảm thấy quay về nông thôn nghỉ mát rất tốt, nên đều đến đây. Dù sao cả nhóm Kiến Quốc đều biết làm cơm, không để Vãn Vãn bị đói, cũng không cần Lục Tư Hoa đến.
“Có lẽ ba cũng chưa chắc có thể biết người này, em nhìn tuổi tác của nhóm xã viên bên kia không chênh lệch bao nhiêu với ba, đều không nhận ra người này, chỉ có mấy người ông Sơn Thúc hơi lớn tuổi mới biết được người này”. Tô Kiến Dân phát biểu ý kiến của mình.
Lời nói này của cậu ấy, bọn họ cũng phát hiện ra, quả nhiên là thôn dân có tuổi như bí thư chi bộ Sơn Thúc và đội trưởng Đại Minh trở lên mới nhận ra được người đàn ông mặt dẹp trước mặt.
"Vậy chắc ông nội nhận ra người này." Vãn Vãn nói.
Cũng đúng vậy, ông nội bây giờ cũng hơn sáu mươi tuổi, còn lớn hơn so với bí thư chi bộ Sơn Thúc, thật sự chắc là biết người này.
"Người này đến cùng là ai vậy? Vì sao mấy người ông Sơn Thúc đều là một mặt giật mình không dám tin?" Tô Vãn Vãn nhìn người kia, suy nghĩ.
Tô Vũ Đình ở bên kia từ lúc chú Liễu kia đi ra cả người đã như đang nằm mơ từ lâu. Được nghe thấy tiếng kinh hô của bí thư chi bộ Sơn Thúc và đội trưởng Đại Minh, trong lòng nhất thời có một loại cảm giác quái dị không nói nên lời, còn có một loại bối rối.
Bọn họ làm sao đều biết?
Không phải thế ngoại cao nhân sao?
Còn có, ông ta làm sao lại bị Trình Kiêu bắt lại? Thế ngoại cao nhân không phải có bản lĩnh lớn sao? Làm sao lại bị một thiếu niên mười sáu tuổi bắt được.
Cứ vô dụng như vậy sao? Trong đầu Tô Vũ Đình đầy bột nhão, hiện tại lòng của cô ta lộn xộn, cảm thấy việc này đang phát triển theo hướng cô ta không tưởng tượng được.
Người đàn ông kia gọi là chú Liễu, có người nhận ra được, muốn cầm áo choàng che mặt lại một lần nữa, bị Trình Kiêu giữ lại.
Trình Kiêu đây học qua chiến thuật và võ thuật với ông cụ Tiêu, lại lên núi lâu dài, luyện thành một thân thể cường tráng, còn có khí lực.
Lại thêm hai con ch.ó ở bên cạnh nhìn người đàn ông này chằm chặp, ông ta muốn né ra cũng là chuyện rất khó có thể làm được.
"Ông Lão Sơn, người này là ai vậy? Mọi người đến biết ông ta sao?" Tô Vãn Vãn nghi vấn.
Bí thư chi bộ Sơn Thúc lúng túng ho khan một tiếng: "Thật ra phải nói, người này là bà con xa của nhà chúng tôi, sau này làm con rể ở rể tại thôn Hạ Hà. Ba mươi năm trước, ông ta vì tuyên truyền mê tín, bị quân giải phóng cải cách ruộng đất lúc ấy b.ắ.n chết. Rõ ràng ông ta đã c.h.ế.t rồi, làm sao lại xuất hiện ở đây?" Còn thở phì phò chút cơ đấy, đây rõ ràng là không c.h.ế.t mà?
Ba mươi năm trước? Đây là chuyện trước giải phóng mà? Lúc đó, lúc cải cách ruộng đất, đυ.ng vào một người tuyên truyền mê tín như thế, còn thật sự có khả năng bị xử bắn.
Vậy ba thật sự còn có thể biết có người như vậy. Trong lòng Vãn Vãn nghĩ, chẳng qua không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Cái này rõ ràng là không chết, còn sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ.
"Ai nói tôi tuyên truyền mê tín? Những phàm nhân ngu muội như các người, biết cái gì chứ? Tôi đây là tiên nhân hạ phàm, mang cứu tế đến cho các người, đến giúp các người! Các người lại không hề biết, còn coi tôi thành người mê tín." Người đàn ông gọi là chú Liễu đột nhiên quát lên.
"Liễu Đại Phú, năm đó ông hại c.h.ế.t bao nhiêu người? Còn dám nói ông đây không phải là mê tín? Ông rõ ràng chính là tà giáo! Bản lĩnh tẩy não ngược lại là đệ nhất, bao nhiêu người tin dáng vẻ đó của ông, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng không còn?" Mặt của bí thư chi bộ Sơn Thúc trầm xuống.
Những người từng trải qua chuyện lúc đó cũng thay đổi sắc mặt.
Chuyện khi đó huyên náo lớn thế nào, mọi người cũng không phải không biết. Người trước mắt này đối nghịch với người dân, đối nghịch với quân gia, sáng lập tà giáo gì đó, hại bao nhiêu người, cuối cùng xử b.ắ.n cũng là bị trừng phạt đúng tội. Nhưng chính là không rõ vì sao ông ta sống lại, chẳng lẽ năm đó người bị b.ắ.n c.h.ế.t không phải ông ta?
Bị ông ta trốn ra ngoài? Vậy ông ta trốn ra như thế nào?
Tô Vũ Đình nghe, lại có cái gì không hiểu, người trước mắt công bố có thể giúp cô ta này, vậy mà lại là tà giáo? Vậy cô ta không phải c.h.ế.t chắc sao?
Có lui tới với người tà giáo, còn làm trành cho hổ, cô ta đây là ngại mệnh không đủ lớn.
Tà giáo đáng sợ bao nhiêu, cô ta biết rõ. Kiếp trước, có tà giáo làm loạn, c.h.ế.t bao nhiêu là người, cuối cùng bị diệt trừ.
Hiện tại cô ta làm sao lại gặp một nhân vật như vậy? Cô ta lại còn bị lừa đến mức xoay quanh?
"Bé Kiêu rất tuyệt, bắt được ông ta, đó là một công lớn. Người này chúng tôi lập tức chuyển giao cho cục công an, để cảnh sát điều tra chuyện này" Bí thư chi bộ Sơn Thúc cuối cùng không lo được thể diện nữa, việc này quá nghiêm trọng, ông ấy không che được.
Việc này một khi cuối cùng bị người trong huyện biết, chức bí thư chi bộ này của ông ấy cũng không ngồi được yên.
Tô Vũ Đình co người lại, tận lực giảm cảm giác tồn tại xuống, ở trong lòng sớm đã hận thấu người này.
Vận khí của cô ta làm sao lại kém như vậy? Làm sao lại gặp nhân vật như vậy?