Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng không biết bây giờ Nguyệt Hỉ như thế nào, có trải qua tốt không? Lộ Giai Kỳ cũng xúc động.

Vãn Vãn nói: “Mấy ngày trước tớ mới nói chuyện điện thoại với anh họ lớn, anh ấy còn khen Nguyệt Hỉ, nói năng lực làm việc của Nguyệt Hỉ tốt, sức thi hành cao, nếu không phải cô ấy đi làm thêm, còn phải đi học, anh ấy rất muốn giữ cô ấy lại"

Lộ Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cũng tốt. Nguyệt Hỉ cậu ấy rất hiếu thắng, điểm này cũng thấy được từ khi cậu ấy đến công ty đàn anh Tiêu làm thêm, bản thân tình nguyệt ăn chút thiệt thòi, cũng muốn làm được tốt nhất"

“Phải phải, Nguyệt Hỉ thay đổi rất lớn. Tớ còn nhớ lúc cậu ấy mới tới trường học, tính cách rất hướng nội, giờ hoàn toàn thay đổi thành người khác. Liễu Tư Thuần cũng nói.

Vãn Vãn nói: “Nguyệt Hi trời sinh thích hợp làm việc này.

Trong đó, Tô Thường Minh cũng gọi điện thoại tới, thời gian hai ông cháu nói chuyện điện thoại trừ Văn Vãn tương đối cố định ra, chỉ cần bên chỗ ông ấy rảnh rỗi, liền sẽ gọi điện thoại đến ký túc xá nữ sinh tán gẫu với cháu gái một chút, cực kỳ vui vẻ.

Đôi khi bà nội Thiệu cũng sẽ nói chuyện điện thoại với Vãn Vãn, Vãn Vãn rất thích bà nội kế này.

Hôm nay, Tô Thường Minh lại gọi điện thoại tới.

“Vãn Vãn, người bạn học của cháu ấy, cháu có thể kể về con bé với ông nội được không?” Nói chuyện một lúc, Tô Thường Minh đột nhiên hỏi Vãn Vãn.

Trong lòng Vãn Vãn “Lộp bộp”, chẳng lẽ Vương Nguyệt Hỉ làm sai chuyện gì?

“Ông nội, Vương Nguyệt Hỉ làm sao ạ?” Vãn Vãn dè dặt hỏi.

Tô Thường Minh nói: “Không có không có, ông tò mò, muốn hiểu rõ người này thôi"

Trong lòng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đồng thời cũng tò mò, sao đột nhiên ông nội lại hỏi thăm chuyện về Vương Nguyệt Hỉ?

“Nguyệt Hỉ cũng là người tỉnh Giang, là huyện bên cạnh huyện Nghi An. Nhà là nông thôn, nhà bọn họ cô ấy là người duy nhất thi lên đại học, rời khỏi sơn thôn. Năm đó còn xảy ra một chuyện, xém chút nữa đã bỏ lỡ cơ hội đại học.

Vãn Vãn chậm rãi kể chuyện liên quan đến Vương Nguyệt Hỉ, Tô Thường Minh ở bên kia lẳng lặng nghe, ban đầu cũng không cắt đứt lời vãn Vãn, cho đến lúc Vãn Vãn nói đến xém nữa bỏ lỡ cơ hội đại học, ông ấy mới đột nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"

Dù Vãn Vãn rất hoang mang không biết tại sao ông nội tò mò chuyện Vương Nguyệt Hỉ như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ Vương Nguyệt Hỉ đi làm ở tập đoàn Thiệu thị, ông nội muốn hiểu rõ chuyện của cô ấy hơn cũng có thể hiểu được.

“Còn không phải chuyện tốt Tô Vũ Đình làm sao, mạo danh thay thế danh ngạch cậu ấy đến Hoa đại, đúng lúc phân ào cùng ký túc với cháu, cháu nhận ra cô ta, lúc này mới có chuyện sau đó."

Lông mày Tô Thường Minh nhíu chặt lại với nhu mím môi không lên tiếng.

Trong loa chỉ truyền tiếng ông ấy thở nặng nề.

“Còn gì nữa, cháu nhanh nói cho ông đi. Cuối cùng cơn suyễn của Tô Thời minh cũng lắng xuống. Bình ổn hô hấp, hỏi lại cô.

Vãn Vãn nói: “Thật ra chuyện cháu biết cũng không nhiều, Nguyệt Hỉ rất ít nói chuyện nhà cậu ấy. Cháu chỉ biết cậu ấy có bốn anh trai, cậu ấy là nhỏ nhất. Sức khỏe mẹ cậu ấy không tốt, tiền ba và bốn người anh trai kiếm còn phải chu cấp cậu ấy đi học, điều kiện gia đình cũng không tốt. Nguyệt Hỉ rất không chịu thua kém, rất kiên cường, thi đậu Hoa Đại. Dùng hành động thực tế báo đáp người nhà thương yêu cậu ấy"

Tô Thường Minh nói: “Cô bé là một đứa nhỏ ngoan"

Nói chuyện rất lâu, tất cả cuộc nói chuyện sau đó đều liên quan đến Vương Nguyệt Hi.

Vãn Vãn không nghi ngờ, cảm thấy tập đoàn Thiệu Thị có thể muốn giữ Vương Nguyệt Hỉ lại thật, nên bây giờ mới điều tra cẩn thận như vậy.

Chỉ là trong lòng vẫn tò mò, không phải những tài liệu này nên hỏi Vương Nguyệt Hỉ sao? Trong hồ sơ cũng viết rõ ràng, sao đột nhiên ông nội hỏi cặn kẽ như vậy?

Nghi ngờ thì nghi ngờ, Vãn Vãn cũng không nghĩ nhiều, dù sao một công ty biết mình nhìn trúng nhân viên, chuyện này cũng không thể bình thường hơn.

Nhưng cô không biết, lúc Tô Thường Minh đặt điện thoại xuống, đã trầm mặc phân phó: “Tôi cần tài liệu ba mẹ Vương Nguyệt Hỉ, đặc biệt là tư liệu mẹ con bé."

Một chân tướng đang lặng lẽ nổi lên mặt nước.

Lại rất nhanh, báo cáo điều tra đã để lên trên bàn Tô Thường Minh.

Một xấp tư liệu này lại khiến ông ấy thất kinh!

Con gái Nha Nha của ông ấy lớn hơn con trai của Tô Cần năm tuổi, khi mới mười hai tuổi, con bé bị bán cho một người bán hàng rong và không có tin tức gì về con bé nữa.

Một bé gái mười hai tuổi bị tùy tiện bán cho một người bán hàng rong, người bán hàng rong đó khi đó đã hơn ba mươi tuổi, sau khi mua về rồi thì sẽ đối đãi như thế nào, ai cũng đoán không được.

Nếu người bán hàng rong mua con bé về rồi đối xử với nó tốt một chút thì con bé cũng hạnh phúc rồi.

Nhưng mà nếu đối xử với con bé không tốt thì sao?

Lúc đó đang trong thời loạn chiến thì có cái hạnh phúc nào đáng để nói chứ?

Ông ấy dùng mạng lưới tin tức tìm con bé nhiều năm như vậy, ngay từ lần đầu tiên trở về đại lục là đã bắt đầu rồi, nhiều năm như vậy vẫn luôn không có tin tức nào.

Hiện giờ, nếu như không phải nhìn thấy bạn cùng lớp Vương Nguyệt Hỉ kia của Vãn Vãn, quả thực trông rất giống Nha Nha của ông ấy, đặc biệt là khi cô ấy cười lên.

Đây cũng là một loại duyên phận, thật trùng hợp, cô ấy lại trở thành bạn học cùng lớp của Vãn Vãn, còn ở chung một cái ký túc xá.

Lại thật trùng hợp là cô ấy đến Hồng Kông với tư cách là một sinh viên trao đổi. Vãn Vãn sợ cô ấy không được an toàn, vì vậy đã giới thiệu xí nghiệp Thiệu Thị cho cô ấy, trùng hợp là để cho ông ấy thấy được cô bé ấy.

Ông ấy có một loại cảm giác rằng có thể có tin tức của Nha Nha.

Sau khi hỏi Vãn Vãn mới nhận ra rằng đó có thể là con gái của Nha Nha.

Để Trường Bá đi điều tra về vụ việc này, nhưng cuối cùng lại nhận được toàn những tin tức gì đâu?

Vương Nguyệt Hỉ năm nay mười tám tuổi, sinh cùng năm với Vãn Vãn, mẹ cô ấy là Doãn Nga năm nay ba mươi bảy tuổi, cái tuổi này không hợp lý xíu nào.

Nha Nha lớn hơn Tô Cần năm tuổi, năm nay đáng lý là con bé năm mươi lăm tuổi rồi.

Cái tuổi này tuyệt đối không sai, nhưng Tô Thường Minh có cảm giác, mẹ con Vương Nguyệt Hỉ cùng với Nha Nha của ông ấy, tuyệt đối có quan hệ.

Trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, hễ là người giống nhau thì chứng tỏ lại có nhiều cơ hội hơn.

Cho dù mẹ của Vương Nguyệt Hỉ có quan hệ gì với Nha Nha của ông ấy hay không thì ông ấy nhất định phải điều tra theo hướng này.

Cho dù kết quả có hy vọng hay không, đều phải điều tra một lần.

Tô Thường Minh lâm vào trầm tư cùng mơ màng, mãi cho đến khi truyền đến tiếng gõ cửa mới khiến ông ấy hoàn hồn lại.

“Vào đi."

Cửa bị mở ra, một bóng người từ ngoài cửa đi vào, Tô Thường Minh ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là Vương Nguyệt Hỉ, hai mắt lập tức sáng lên: “Tổng giám đốc Tô, ông tìm cháu sao?” Vương Nguyệt Hi cung kính đứng ở trước mặt ông ấy.

Nhìn thấy cô ấy, tâm trạng của Tô Thường Minh đột nhiên tốt lên. Ông ấy cũng không ngồi ở trước bàn làm việc nữa mà ngồi ở trước bàn trà, từ tốn bắt đầu pha nước trà.

Trong lúc đun nước, Tô Thường Minh thuận miệng hỏi: “Người nhà vẫn ổn chứ?"

Vương Nguyệt Hỉ trả lời: “Trong nhà đều rất tốt.

Bây giờ người nhà đang phân chia đất. Anh trai và ba cháu đã trúng không ít đất, còn nhận thầu cả vườn quýt. Mỗi ngày trôi qua đều rất tốt đẹp"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK