Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Vãn Vãn còn muốn học đến tiến sĩ, nhưng vẫn có thể học sau khi kết hôn, hôn nhân là chuyện đại sự, quả thật nên làm.

Khi yêu, chúng ta thường muốn nhanh lớn lên, trưởng thành rồi yêu nhau. Đợi khi tình cảm được công bố, hôn sự được định, hai người vì sự nghiệp cùng học hành lại không nóng vội.

Bây giờ, sự nghiệp có, nghiên cứu học hành cũng gần xong, đã đến lúc nghĩ đến chung thân đại sự.

Cho dù mấy người lớn không vội, Vãn Vãn cùng Trình Kiêu cũng quyết định năm nay tổ chức đám cưới.

Đóa Đóa cũng nói: “Vãn Vãn cậu xem này, cậu với Tiêu Trình yêu nhau sớm hơn mình với Kiến Dân, vậy mà hai người còn kết hôn muộn hơn. Mình với Kiến Dân cũng đã có con rồi mà hai người còn chưa kết hôn, khó trách ba mẹ nóng vội."

Vãn Vãn đương nhiên biết đám cưới của anh ba với Đóa Đóa là được ba mẹ cùng nhà họ Ngô đồng ý. Anh ba EQ thấp nên không cảm giác nhiều, còn Đóa Đóa thì quen nên đồng ý ngay.

Về phần hai người có tình yêu hay không, Vãn Vãn cảm thấy có.

Anh Ba thuộc loại trì độn, còn trì độn hơn cả cô.

Sau khi Trình Kiêu thổ lộ, cô liền chân chính hiểu tình yêu là thế nào, sau đó cả hai bắt đầu một cuộc đua tình yêu đường dài.

Nhưng anh ba thì khác, Đóa Đóa đã thổ lộ rồi mà dường như anh ấy không tỏ vẻ gì cả.

Nếu không phải ba mẹ hai nhà định ra, có lẽ anh ba độc thân cả đời.

Nhưng sau khi kết hôn, cô mới chính thức thấy được anh ba đối với Đóa Đóa thật sự tốt.

Hiện giờ đến lượt Vãn Vãn cùng Trình Kiêu kết hôn.

Bọn họ từ yêu đến cười, nước chảy thành sông.

24 tuổi, tài chính có, sự nghiệp có, Vãn Vãn cảm thấy rất hoàn hảo.

Nhà họ Tô còn có nhà họ Tiêu, quả nhiên không cho hai vợ chồng son nhúng tay vào chuyện đám cưới, người lớn hai nhà bắt đầu bận rộn.

Thậm chí, Tô Thường Minh còn từ Hồng Kông chạy về.

Đi cùng còn có bà nội Thiệu.

Bà nội Thiệu đặc biệt quan tâm đến việc tổ chức hôn lễ, vì đây là cháu gái duy nhất của hai nhà Thiệu Tô, — nhà họ Tô chỉ còn một mình Tô Thường Minh, còn ông nội Tô bên kia đã bị bà nội Thiệu tự động xem nhẹ.

Tình yêu thương của bà nội Thiệu đối với Vãn Vãn cũng không hề giảm đi bởi vì một nhà Tô Cần không phải ruột thịt này. Ngược lại bởi vì biết một nhà đã trải qua khó khăn như nào mà bà nội Thiệu coi họ như ruột thịt.

Bây giờ Vãn Vãn kết hôn, bà nội Thiệu so với Tô Thường Minh, thậm chí so với vợ chồng Tô cần còn phấn khích hơn.

Rất nhiều chi tiết đều muốn tự mình làm.

“Bà nội, bà đừng để mệt quá. Chuyện đám cưới để cho ba mẹ bọn cháu là được, bà cùng với ông nội cứ nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá sức. Vãn Vãn nhịn không được khuyên bà ấy.

Bà nội Thiệu xua tay: “Bà không mệt, bà rất vui. Cháu gái bà kết hôn, bà tự mình tham gia tổ chức hôn lễ, cho nên bà rất vui"

Làm sao cháu gái có thể hiểu được tâm tình muốn giúp cô tổ chức hôn lễ như thế nào, đặc biệt còn là công chúa nhỏ duy nhất của hai nhà Tô Thiệu, bà ấy càng muốn dành tất cả tình yêu thương cho đứa cháu gái nhỏ này.

Đúng rồi, còn có cháu ngoại Vương Nguyệt Hỉ nữa, về sau kết hôn bà ấy cũng muốn tự mình làm.

Đứa nhỏ Nguyệt Hi này còn đáng lo hơn Vãn Vãn, đến giờ nó thậm chí còn chưa có bạn trai, thật sự khiến bà ấy sốt ruột.

“Bà nội, cháu chỉ sợ bà mệt mỏi.” Vãn Vãn không nhịn được khuyên lần nữa.

Bà nội Thiệu nói: “Không mệt lắm đâu, sức khỏe bà nội rất tốt. Bà không tốn nhiều thể lực, bà nội chỉ tốn một chút tâm tư thôi, không mệt"

Vãn Vãn cuối cùng không khuyên được, chỉ đành để bà nội Thiệu làm.

Người già thích quan tâm đến cháu của họ, vậy thì cứ để họ làm đi.

Bình thường để ý đến sức khỏe của họ, đừng để họ quá mệt là được.

Vãn Vãn không công tác ở Bắc Kinh, mà là tỉnh thành.

Thế là Trình Kiêu cũng kéo công ty tổng bộ đến tỉnh thành, bên Bắc Kinh làm chi nhánh.

Ông nội Tiêu cũng sống ở tỉnh thành, tuy rằng Bắc Kinh bên kia có nhiều chiến hữu đồng đội cùng bạn bè, nhưng ông ấy vẫn thích ở cùng cháu trai của mình hơn.

Tỉnh thành bên này môi trường tốt, đặc biệt thích hợp để dưỡng lão.

Có đôi khi còn đi sang huyện Nghi An ngốc một thời gian, không khí bên kia tốt càng thích hợp dưỡng lão hơn.

Đặc biệt là thôn Hà Hạ, thường xuyên cùng mấy người nông dân lớn tuổi trò chuyện, rồi xuống đất cày vài lần, cảm thấy tinh thần lẫn thể xác vô cùng thoải mái.

Hiện giờ Tô Thường Minh cũng tới huyện Nghi An, hai người già cùng chuẩn bị hôn lễ của Vãn Vãn với Trình Trình, thương lượng với nhau rồi bàn luận cùng nhau, cùng nhau chuẩn bị, càng khiến ông ấy cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

“Ông bạn già, đợi sau khi tôi đem công ty bên kia giao cho con trai với cháu trai, tôi cũng đến sông ở tỉnh Giang, hai chúng ta đi câu cá, đánh cờ, chơi gôn gì đấy, những ngày như thế chắc chắn rất sung sướиɠ. Đợi con của Vãn Vãn sinh ra, hai chúng ta mỗi ngày ôm chắt, đến thần tiên cũng không thoải mái bằng chúng ta.

“Nghỉ hưu cũng tốt, ông xem tôi sau khi nghỉ hưu, thắt lưng cũng thẳng, ăn uống cũng tốt, nếp nhăn ít đi, không cần vì chuyện công việc mà mệt tâm, sảng khoái làm sao. Ông nội Tiêu vỗ vỗ n.g.ự.c mình.

Tô Thường Minh nói: “Đúng đúng, đúng là như này.

Hai ông bạn già nhìn nhau cười: “Đi, chúng ta đi câu cá. Tôi nói ông biết, cá ở bên đập chứa nước thôn Hạ Hà đặc biệt béo, đặc biệt tươi, nấu lên tôi có thể ăn đến hai bát cơm..."

“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi. —Tôi đi lấy cần câu!"

Hai ông già một tay cầm cần câu, tay kia xách xô hớn hở chạy đến thôn Hạ Hà để câu cá trong hồ chứa.

Khi Vãn Vãn du học nước ngoài trở về, có rất nhiều trường đại học giơ cành ô liu ra với cô, thậm chí có cả trường đại học ở Bắc Kinh với Thượng Hải.

Vào thời điểm này, sinh viên đại học rất ít, càng không nói đến sinh viên sau đại học nghiên cứu sinh, thậm chí là du học sinh.

Vãn Vãn làm nghiên cứu sinh ở Mỹ, hơn nữa còn vào một trường đại học nổi tiếng chứ không phải trường đại học gà mờ gì. Sau khi trở về tự nhiên được các đơn vị ở Trung Quốc hoan nghênh rồi.

Chưa kể, bằng đại học của cô vốn là chính quy ở Hoa Đại, cho dù không có du học thì trường học cũng mời cô ở lại trường giảng dạy. Chỉ là cô muốn tăng thêm cho mình tri thức nên mới lựa chọn du học.

Lý do cô chọn trường đại học tỉnh để giảng dạy cũng là vì nó gần quê nhà hơn, hơn nữa tỉnh thành bên này phát triển cũng rất tốt.

Hiện tại giao thông phát triển, cả nước chỗ nào cũng có thể đi bằng máy bay trong vài tiếng là có thể tới, rất thuận tiện.

Quan trọng hơn, việc cô chọn đại học tỉnh thành bên này cũng là kết quả sau cuộc thương lượng với Trình Kiêu. Hai người cuối cùng ra quyết định chọn tỉnh Giang.

Ở Bắc Kinh, Vãn Vãn là người phương nam thật ra cũng không qua quen khí hậu ở đó.

Bắc Kinh bên kia khô, khi cô mới đến Bắc Kinh học, do không thích ứng được với nước và thổ nhưỡng, khiến da cô khô đến mức bong tróc.

Ngay cả sống ở đó bốn năm, Vãn Vãn vẫn không thích ứng được.

Sinh ra và lớn lên ở phía nam, nên quen với môi trường ẩm ướt của phía nam, nếu lại đổi môi trường thích nghi lại sẽ gây khó chịu.

Đủ loại nguyên nhân, cuối cùng mới quyết định lựa chọn đại học ở tỉnh thành.

Bốn đứa nhỏ nhà họ Tô, hiện giờ Vãn Vãn ở tỉnh Giang, anh cả Kiến Quốc ở Bắc Kinh, anh hai Kiến Binh ở tỉnh Hà, anh ba Kiến Dân ở Thượng Hải. Này cũng là nguyên nhân Vãn Vãn quyết định sống gần nhà cũng tiện chiếu cố người lớn trong nhà.

Cô cùng Trình Kiêu sẽ về huyện Nghi An mỗi tuần một lần, thậm chí ở lại huyện Nghi An trong kỳ nghỉ hè, những ngày này rất thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK