Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Những nữ sinh này giao cho các cậu." Trình Kiêu giao những người này cho các thành viên khác của hội sinh viên đi theo anh, chậm rãi đi về phía Văn Vãn.

Trong lòng Vãn Vãn có hơi căng thẳng, theo anh chậm rãi đến gần, nhịp tim từ tăng tốc.

Bản thân cô cũng có thể nghe thấy tiếng "thình thịch" từ n.g.ự.c truyền đến.

Căng thẳng đến mức lòng bàn tay cô toát mồ hôi, không kìm lòng được nuốt một ngụm nước miếng.

Vừa rồi khi nghe Trình Kiêu thổ lộ trên đài phát thanh, cô vẫn chưa có cảm giác gì khác thường. Vốn không phải thật sự thổ lộ với cô, cô biết cả, cũng không có loại cảm giác vui vẻ bất ngờ kia.

Hiện giờ anh đi tới chỗ mình, cho dù là diễn kịch cho người khác xem, Vãn Vãn vẫn cảm thấy căng thẳng.

Trước kia không kiêng nể gì chơi đùa với anh, trong lòng không có một tia băn khoăn, hiện giờ đột nhiên bị anh thổ lộ trên đài phát thanh, cho dù trong lòng cô không nghĩ đến chỗ đó, vẫn sẽ cảm thấy thật xấu hổ.

Loại xấu hổ này còn là vì không phải người ta thật sự thổ lộ với cô.

Ôi! Trong lòng cô thở dài một tiếng.

“Vãn Vãn!” Trình Kiêu cuối cùng cũng đi tới trước mặt cô, gọi cô một tiếng.

Vãn Vãn đã ngẩng đầu lên, thấy được vẻ thâm tình trong mắt anh, ngẩn ra, sau đó lại cười khổ.

Diễn xuất của anh thật sự rất chân thực, ngay cả ánh mắt cũng chân thành như vậy, xem ra sự hiểu lầm này sẽ càng sâu đậm hơn.

Trình Kiêu đã nắm lấy tay Vãn Vãn, chen chúc đám người, đi ra ngoài.

Anh ở bên ngoài ký túc xá nữ sinh dù sao cũng không tiện, cho dù có dì quản lý thì vẫn lúng túng như cũ.

Có mấy lời anh đã nói rất rõ ràng trên đài phát thanh, nhưng những lời này vẫn chưa đủ.

Lúc ấy anh đột nhiên quyết định thổ lộ, một là bởi vì những học sinh trong trường ép quá chặt, anh sợ Vãn Vãn bị tổn thương, một nguyên nhân khác cũng là vì muốn mượn đài phát thanh thổ lộ với Vãn Vãn.

Vốn anh không muốn lợi dụng cách thổ lộ như vậy, cách này tuy có vẻ rất lãng mạn, nhưng thật ra Trình Kiêu cũng không thích.

Anh thích thổ lộ với cô khi hai người ở một mình, chứ không phải bày tình yêu này ra trước mặt mọi người, tỏ tình lòe loẹt trước mặt mọi người.

Nhưng tình huống hôm nay dù sao cũng đặc thù, chuyện đến mức này, anh cũng quyết định lãng mạn một phen.

Chỉ là...

Vãn Vãn có chấp nhận anh không?

Anh không rõ ràng lắm, cũng rất thấp thỏm, cho nên quyết định phát thanh một chút rồi tới tìm cô.

Nhưng thật không ngờ ký túc xá nữ lại sắp đánh nhau. Có học sinh chạy tới nói cho anh biết, anh sợ ngây người, cũng không quan tâm việc tỏ tình trên đài phát thanh nữa, khẩn cấp chạy tới muốn tìm Văn Vãn. Lúc ấy dì quản lý cũng không cho anh lên, anh biểu lộ mức độ nghiêm trọng của sự việc, thân phận của anh và mấy học sinh lại ở trong hội sinh viên, lúc này dì quản lý mới thả bọn họ đi vào, đồng thời cùng đi lên.

Lúc này mới có một màn vừa rồi.

Khi nhìn thấy những nữ sinh cầm gậy gộc kia muốn xông vào phòng 302, trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cũng may, chạy đến kịp thời, cũng chưa xảy ra chuyện gì khiến anh hối hận.

Những nữ sinh này, tâm trạng d.a.o động quá lớn, anh thật sự sợ Vãn Vãn phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Trong lòng cũng cực kỳ hối hận, anh không thể ngờ chuyện này lại có thể phát triển như vậy.

Hai người không ai nói gì, từ dưới lầu ký túc xá nữ đi ra, một trước một sau, một người không biết nói cái gì, người kia lại cảm thấy xấu hổ.

Vãn Vãn đi theo phía sau Trình Kiêu, nếu đổi lại là trước kia, cô đã sớm ríu ra ríu rít bắt đầu nói chuyện, nhưng lần này cô rất im lặng, không nói gì.

Trình Kiêu ngược lại muốn nói, nhưng cảm thấy nói những lời kia trên đường không thích hợp lắm. Mà bọn họ cứ đi xuống như vậy, rất nhiều sinh viên dừng lại nhìn.

Rất nhiều người đều biết Trình Kiêu, ngoại trừ tân sinh viên có thể có một bộ phận không biết, học sinh cũ có ai không biết anh?

Hơn nữa anh vừa mới thổ lộ trên đài phát thanh, bây giờ nhìn thấy anh và một nữ sinh xinh đẹp từ dưới lầu ký túc xá nữ sinh đi đến, tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Vãn Vãn, thì ra đây chính là nữ sinh trong miệng học trưởng sao?

Quả nhiên trông thật xinh đẹp, bảo sao học trưởng lại thích thế.

Đàn ông mà, có ai không thích phụ nữ xinh đẹp?

Học trưởng cũng là một người đàn ông bình thường, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nếu Trình Kiêu biết suy nghĩ của những người này, nhất định sẽ gõ đầu bọn họ, thật sự nông cạn đến cực điểm.

Hai người cứ như vậy đi thẳng, cũng không ai mở miệng.

Mãi cho đến dưới đình hóng mát bên kia, Trình Kiêu dừng bước nhìn Vãn Vãn.

Vãn Vãn tâm sự nặng nề, không phát hiện Trình Kiêu dừng bước, lập tức đυ.ng phải.

Trình Kiêu vội vàng vươn tay đỡ lấy cô: "Cẩn thận"

Vãn Vãn mới ngẩng đầu lên, phát hiện anh đang đứng trước mặt mình, ánh mắt không chớp nhìn cô.

Mặt đỏ lên, Vãn Vãn nhanh chóng cúi đầu.

"Vãn Vãn, hôm nay anh thổ lộ trên đài phát thanh..."

Đang im lặng, Vãn Vãn vội vàng nói: "Em biết, em biết, em sẽ không để trong lòng đâu"

Trình Kiêu: "Vãn Vãn, anh thật sự thích em" Trình Kiêu nhìn cô, trong mắt chỉ còn dáng vẻ của cô.

Vãn Vãn ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin: "Anh Kiêu, anh có biết mình đang nói cái gì không?"

Không phải anh có người trong lòng sao? Tại sao bây giờ anh lại thích cô?

Cô cực kỳ nghi hoặc, nhưng đồng thời lại thấy thất vọng với anh, sao anh có thể vừa có người trong lòng vừa thích cô chứ?

"Anh rất rõ ràng mình đang nói cái gì, anh thích em, vẫn luôn thích em"

Vãn Vãn mặt không biến sắc, hoàn toàn không tin.

"Anh Kiêu, em sẽ coi như hôm nay anh chưa từng nói gì cả. Em sẽ không nhớ những lời anh đã nói trên đài phát thanh, em không hy vọng về sau anh tiếp tục đùa giỡn như vậy, nếu không thậm chí chúng ta còn chẳng thể làm bạn."

Cô rất muốn nói là, cô vô cùng phản cảm với đàn ông như vậy, đứng núi này trông núi nọ, còn muốn một chân đạp hai thuyền, anh xứng với cô gái trong lòng anh sao?

Bây giờ lại thích cô, còn nói cái gì mà đã thích cô từ lâu, toàn là nói dối.

Lúc đầu cô cho rằng anh chỉ diễn kịch cho những học sinh kia xem, chỉ nói cho những học sinh kia nghe, sợ tin đồn sẽ ảnh hưởng đến cô nên đành phối hợp với cô. Nhưng không ngờ anh lại "thổ lộ" trước mặt cô một lần nữa.

Trong lòng Vãn Vãn rất khó chịu, ở trong lòng cô, Trình Kiêu vẫn luôn chính trực, nhưng không ngờ lại là thế này.

Thật sự không nên ôm ảo tưởng và hy vọng với đàn ông sao?

Cô thật sự không hy vọng Trình Kiêu sẽ trở nên như vậy, hy vọng anh chung tình, chân thành.

"Vãn Vãn, em làm sao vậy?" Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vãn Vãn tối lại, trong lòng Trình Kiêu lộp bộp một tiếng.

Vãn Vãn không có tình cảm với anh sao?

Chẳng lẽ tất cả đều do anh đơn phương?

Vãn Vãn vừa nói anh đang đùa sao? Còn nói ngay cả bạn bè cũng không thể làm.

Giờ khắc này, trái tim Trình Kiêu chìm xuống tận cùng.

Bao nhiêu phấn lúc trước khi thổ lộ trên đài phát thanh đều hóa thành một thoáng bị ai.

Hai người, một người cho rằng trong lòng Trình Kiêu có tình yêu khác nhưng vẫn thổ lộ với cô. Một người lại cho rằng Vãn Vãn không thích anh, lời thổ lộ của anh quấy rầy cô, phía sau còn có nhiều lời, nhưng không dám hỏi ra miệng nữa.

Hai người, bỏ lỡ thời gian tốt nhất để hỏi.

Nếu không có một lực đẩy ở giữa, có lẽ sẽ càng chệch hướng.

Nhưng nếu một người nắn lại phương hướng thì sẽ không còn gì hiểu lầm.

Vãn Vãn không nghe Trình Kiêu thổ lộ nữa, cô trở về ký túc xá.

Trong lòng rất buồn bực, tâm trạng kém vô cùng.

Cái loại cảm giác mất mát nói không nên lời này làm cho tâm trạng của Vãn Vãn kém đến cực hạn. Nếu Trình Kiêu không thổ lộ thì tốt biết bao? Nếu thế cô có thể ăn tối với anh mà không có bất cứ mối bận tâm nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK