Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ vừa mới đi ra, Vãn Vãn đã nhìn thấy, vẫy tay với họ: “Chú ba, thím Ba, bên này ạ!"

“Anh Hai, chị dâu, sao mọi người lại đến đây?” Tô Thành Tài không ngờ sẽ gặp được cả nhà Tô Cần ở đây: “Mọi người đến xem em sao?"

Lục Tư Hoa nói: “Năm nay Kiến Quốc và Kiến Hoành thi đại học, bọn chị đến cổ vũ cho bọn chúng, đúng lúc nhìn thấy chú Mã và thím Trương ở đây, đoán là tụi em cũng đến đây thi Khuôn mặt Tô Thành Tài bỗng đỏ lên, anh ta tưởng rằng người nhà đến cổ vũ cho mình, không ngờ đoán sai rồi.

Vẻ mặt của anh ta, người khác không nhìn thấy nhưng rơi vào trong mắt Vãn Vãn, cô nhóc bụm miệng cười. Chú Ba tưởng rằng ba mẹ đến cổ vũ mình, không ngờ anh Cả và anh Kiến Hoành cũng đến thi chứ gì? Sao chú ấy không nghĩ rằng anh Cả và anh Kiến Hoành đã tốt nghiệp cấp ba rồi, còn một người cũng sắp tốt nghiệp, đến đây thi chẳng phải chuyện bình thường sao?

Tại sao chú ấy lại cho rằng ba mẹ đến cổ vũ mình thi chứ?

Tô Kiến Quốc sờ đầu Vãn Vãn, lại quẹt mũi cô nhóc. Vãn Vãn chau mày nhìn anh ấy, sau đó nháy mắt. Vãn Vãn trợn to mắt, hóa ra không chỉ mình cô phát hiện ra vẻ mặt của chú Ba, mà anh Cả cũng phát hiện rồi?

Vừa nghĩ đến anh Cả là một người thông minh, trước giờ quan sát rất tỉ mỉ, sao có thể không phát hiện ra vẻ mặt của chú Ba được chứ?

Chỉ sợ còn phát hiện biến hóa trên khuôn mặt của chú Ba còn sớm hơn cô nữa?

“Anh Hai, chị dâu, mọi người dẫn đám trẻ cùng tụi em đến nhà hàng Quốc Doanh ăn cơm đi. Hôm nay em mời. Tâm trạng Mã Tĩnh Đan không tồi, mời cả vợ chồng Tô Cần.

“Không cần đâu, bọn chị...” Lục Tư Hoa đang muốn từ chối.

Nhưng đã bị Mã Tĩnh Đan giữ cánh tay lại, cô ấy nói: “Chị dâu, cùng đi đi. Đã rất lâu rồi em chưa nói chuyện với chị đó. Một năm này em vẫn luôn giảm cân, hễ rảnh là đi chạy bộ, cũng không đến tìm chị nói chuyện phiếm được nữa, em nhớ chị lắm đó"

Tính cách Mã Tĩnh Đan thoải mái, lúc này khoác tay Lục Tư Hoa đi ra ngoài trường học.

Lục Tư Hoa vẫn luôn thích Mã Tĩnh Đan, tính cách của cô em dâu này tốt, con người lại thẳng thắn, không thích vòng vo. Tuy rằng nói chuyện độc mồm độc miệng một chút, nhưng trước giờ đều nói lời thật lòng.

Người em dâu như vậy mới dễ chung sống nhất, không giống Lưu Chiêu Đệ của nhà anh Cả, nói chuyện làm việc đều úp úp mở mở, mờ ám lắm. Bà không thích Lưu Chiêu Đệ chút nào.

Tô Thành Tài đi theo phía sau, anh ta cũng muốn đi chung với vợ, đáng tiếc vợ lại khoác tay chị dâu mất rồi.

Anh ta đi cùng đám người Tô Cần, hai anh em nói chuyện cũng khá vui vẻ.

Vãn Vãn không hề đi theo sau, mà đi ở bên cạnh Mã Tĩnh Đan, nắm lấy tay cô ấy, thỉnh thoảng còn nói chuyện với cô ấy, trông rất vui vẻ.

Trường cấp hai ở huyện cách nhà hàng Quốc Doanh một đoạn.

Lúc này nhà hàng đang mở cửa, nếu nói món ăn ở đó ngon thì cũng không hẳn, mọi người chủ yếu ăn vì danh tiếng mà thôi.

Nhà họ Mã có tiền, hai người đều có việc làm, bận rộn cả một đời, tích góp được rất nhiều tài sản, tương lai định sẽ đưa hết cho con gái.

Tuy hiện giờ đã bị nghỉ hưu sớm, nhưng tiền lương hưu vẫn được lấy, nhà cũng không bị tịch thu. Chuyện này không tách được khỏi chức vụ của ông nội Mã ở xưởng đúc trước đây.

Rất nhanh, một đám người đã đến nhà hàng Quốc Doanh.

Vãn Vãn nhìn ngó, đây chính là nhà hàng Quốc Doanh à?

Cô nhóc lại nghĩ, trước đây chẳng phải đến rồi sao?

Lúc Lạc Lạc đầy tháng, chẳng phải tổ chức tiệc mừng ở đây à?

Cũng không có nhân viên phục vụ đến chào hỏi, bọn họ đi lên phòng bao ở lầu hai.

Mã Tĩnh Đan là khách quen ở đây, cô ấy quen đường đi đến phòng bao mà trước đây mình thường dùng, không hề có người.

Thức ăn lên rất lâu, Vãn Vãn muốn đi rửa tay, bèn lặng lẽ chạy ra ngoài đi tìm nhà vệ sinh.

Đương nhiên là Mã Tĩnh Đan biết được chuyện xảy ra bên nhà anh Cả, cô ấy không hề có ấn tượng tốt với những người trong gia đình đó, đặc biệt là Lưu Chiêu Đệ, buồn nôn muốn chết. Nhưng đối với người cháu trai này, cô ấy không hề thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy Kiến Hoành không tồi, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.

Cô ấy nói: “Đúng đó, Kiến Hoành, đều là người nhà cả, đừng khép nép, muốn ăn thì cứ ăn thoải mái đi Nói rồi, cô ấy cũng gắp cho anh ta một miếng.

Bà nội Trương nhìn thấy, cũng khá thích đứa trẻ Kiến Hoành này, nên cũng gắp cho anh ta một miếng.

Trong chốc lát, mọi người đều gắp đồ ăn cho Kiến Hoành, ngược lại khiến anh ta cảm thấy ngại ngùng.

Bữa cơm này, mọi người ăn rất ngon, trước nay chưa từng có.

Trước cửa nhà hàng Quốc Doanh có một chiếc xe hơi đang đậu, cấp bậc của chiếc xe đó không thấp, nhân viên phục vụ đang mở cửa xe, một người bước vào trong.

Một màn này đúng lúc bị Vãn Vãn đang ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh nhìn thấy hết.

Cô nhóc khẽ chau mày, bóng hình kia quá thân quen rôi.

“Vãn Vãn, em đang nhìn gì thế?” Tô Kiến Quốc ở bên cạnh gọi cô nhóc.

Vãn Vãn lấy lại tinh thần, cười với cậu ấy: “Không nhìn gì ạ, chúng ta đi thôi"

Hai gia đình vẫy tay chào tạm biệt, Vãn Vãn nhìn Tô Thành Tài dìu Mã Tĩnh Đan rời đi, dáng vẻ cẩn thận kia dường như rất vui mắt.

“Nhìn thằng Ba đối xử với em dâu tốt ghê chưa. Tô Cần cảm thán.

Lục Tư Hoa nhìn qua, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này: “Thím Ba là vợ của chú Ba, nếu ngay cả vợ mình mà còn đối xử không tốt thì chú ấy thật sự không còn tính người, đến cả heo cũng không bằng"

Tô Cần bị chặn họng nói không nên lời.

Vãn Vãn che miệng cười, phát hiện miệng lưỡi của mẹ mình hiện giờ càng ngày càng độc địa rồi, có chút giống thím Ba.

Thím Ba và mẹ tiếp xúc nhiều quả thực có ích, nhìn tính cách của mẹ xem, chẳng phải sảng khoái, thẳng thắn hơn nhiều sao?

Kỳ thi đại học tiếp tục, mọi người vẫn trong trạng thái căng thẳng.

Đám người Vãn Vãn vẫn đứng ở bên ngoài trường thi cổ vũ như bình thường, thời tiết vẫn rất lạnh.

Trong cơn gió mùa đông, quả thực khiến cơ thể có một nỗi lạnh lẽo nói không nên lời.

Vãn Vãn hà hơi vào tay, làm ấm cơ thể.

Kỳ thi tiến hành như bình thường đến ngày thứ ba, nếu như ngày hôm nay kết thúc, thì coi như ba ngày thi đại học cũng hoàn thành rồi.

Sáng sớm, một nhóm người đã đưa đám người Kiến Quốc đến trường thi. Ở bên ngoài, lại nhìn thấy bóng dáng Tô Thành Tài và người nhà họ Mã.

Thân hình của Mã Tĩnh Đan mập mạp, mặc một chiếc áo lông trông càng thêm đô con hơn. Nhưng khuôn mặt cô ấy nở nụ cười, nụ cười sáng khoái đó khiến tâm trạng mọi người trở nên tốt hơn, không cảm thấy lạnh lẽo nữa.

“Qua khỏi hôm nay, kỳ thi đại học cuối cùng đã kết thúc rồi, thời khắc căng thẳng cũng có thể kết thúc. Vãn Vãn cảm thán.

Kiếp trước cô nhóc chưa từng trải qua kỳ thi đại học căng thẳng như thế này bao giờ, cô nhóc có giáo viên riêng dạy mình ở phòng bệnh, từ từ lấy được văn bằng đại học.

Dù có nằm mơ cũng muốn được trải qua một lần thi đại học giống như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân dù mọi người có khuyên nhủ như thế nào, cô nhóc cũng phải đứng bên ngoài trường thi cổ vũ.

Cảm giác này đối với người khác mà nói có thể không quan trọng, nhưng đối với cô, lại là khát vọng thực sự.

“Mọi người nhìn kìa, bên kia có chuyện gì vậy? Hình như là thím Ba. Đột nhiên Kiến Binh hét lên một tiếng.

Vãn Vãn nhìn qua, vừa lúc thấy một người được cõng ra, người cõng còn đang cố gắng vùng vẫy, phía sau còn có người giúp đỡ. Cô nhóc có thể thấy rõ, người ở phía sau kia chẳng phải là thím ba Mã Tĩnh Đan nhà cô nhóc sao.

Đây là làm sao? Không phải là đang thi sao? Đang tốt sao lại đi ra ngoài thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK