Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng bây giờ anh thổ lộ rồi, cô không thể đi theo anh ra ngoài chơi nữa, phải chú ý tránh hiềm nghi.

Sau này phải giữ khoảng cách với Trình Kiêu, không thể giống như trước.

Cũng không biết chị gái nhỏ trong lòng Trình Kiêu rốt cuộc là ai, có biết lòng dạ Trình Kiêu thay đổi hay không?

Vãn Vãn trở lại ký túc xá, ngay cả cơm cũng không ăn, nằm trên giường, cả người chôn vào trong chăn, phiền não muốn phát điên.

Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô chứ?

Về sau cô phải làm sao đây? Đối mặt với Trình Kiêu kiểu gì? Vẫn có thể như trước đây sao?

Chắc canh là không được, trong nháy mắt anh thổ lộ, khoảng cách giữa hai người bọn họ đã bị kéo dài.

Cũng không thể như trước đây, vui vẻ vô tư đùa giỡn với nhau.

"Vân Hy, sao cậu lại quay về? Không đi ăn cơm với học trưởng Tiêu sao?"

Giọng nói rầu rĩ của Vãn Vãn truyền ra từ trong chăn: "Không ăn, sau này cũng không thể tùy tiện đi, phải giữ khoảng cách"

"Sao thế? Cậu không thích học trưởng Tiêu sao?"

Vãn Vãn lắc đầu, không thích sao?

Bản thân cô cũng không nói rõ, nếu nói không thích, hình như lại thích cảm giác khi ở cùng với anh.

Nhưng nếu nói thích, lại rất giận anh vì đã có người trong lòng mà còn thổ lộ với cô.

Bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình có thích Trình Kiêu hay không.

Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ngay từ đầu đã là tình cảm anh em, cái này có thể khẳng định. Cho đến khi Trình Kiêu thổ lộ, cô vẫn kiên định cho rằng đây là tình cảm anh em.

Nhưng bây giờ bản thân cô cũng mơ hồ.

Thích hay không thích, thật ra rất khó phân rõ.

Huống chi loại thích này rốt cuộc là loại thích nào, cũng rất khó phân biệt rõ ràng.

Vãn Vãn hoàn toàn mê mang.

"Tớ nhìn ra được, cậu cũng thích học trưởng Tiêu, mỗi lần học trưởng tới tìm cậu, cậu đều rất hưng phấn, mặc quần áo xinh đẹp nhất của mình đi gặp anh ấy. Khi học trưởng đi vắng, cậu lại vô cùng mất mát, luôn đoán mò xem anh ấy đang làm gì."

Vãn Vãn chui đầu ra khỏi chăn: "Tớ có sao?"

“Cậu có!” Lộ Giai Kỳ cực kỳ khẳng định, nói: "Nếu cậu không tin thì hỏi Tư Thuần với Nguyệt Hỉ, hai người bọn họ cũng nhìn thấy"

Liễu Tư Thuần và Vương Nguyệt Hi đều gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Giờ khắc này trong lòng Vãn Vãn càng loạn, xong rồi! Xong rồi!

Thì ra cô cũng thích Trình Kiêu, vậy cô thật sự hoàn toàn xong phim.

Sao cô có thể thích anh chứ? Anh đã có người trong lòng rồi.

Giờ khắc này, cô rất bối rối.

“Nhưng anh ấy có người mình thích rồi!” Vãn Vãn rất buồn.

Lộ Giai Kỳ nói: "Đúng vậy, anh ấy có người mình thích, anh ấy thích cậu. Không phải anh ấy thổ lộ với cậu sao? Việc này tất cả đều biết, anh ấy còn công khai thổ lộ trên đài phát thanh, lãng mạn thật đấy Liễu Tư Thuần và Vương Nguyệt Hi cũng dùng sức gật đầu, đúng vậy! Chúng tớ nghe thấy hết, thổ lộ trên đài phát thanh.

Vãn Vãn lại lắc đầu: "Không phải, người anh ấy thích không phải tớ!"

"Không thích cậu sao? Vậy sao anh ấy có thể thổ lộ trên đài phát thanh được? Vân Hy, cậu nghĩ lung tung cái gì thế?"

Vãn Vãn nói: "Ngay từ vài tháng trước, khi ấy tớ vừa thi đại học xong, tớ tản bộ trên đường với anh ấy, chính miệng anh ấy nói với tớ rằng anh ấy có người mình thích, cô gái đó tớ cũng biết. Về sau lên đại học, tớ lại hỏi anh ấy lần nữa, có phải anh ấy đang thích ai không, anh ấy nói đúng"

Lộ Giai Kỳ nói: "Điều đó cũng không thể chứng minh rằng người anh ấy thích không phải cậu. Cái đầu nhỏ bé này của cậu cứ suy nghĩ cái gì đâu không "Nhưng mà, anh ấy nói tớ biết người kia, tớ..."

Lộ Giai Kỳ thật sự rất muốn gõ đầu cô ra: "Vậy tớ hỏi cậu, người anh ấy thích là cậu, có phải cậu biết chính cậu không?"

Vãn Vãn mở to mắt.

"Nhưng đây chỉ là suy đoán, cũng có thể có người khác. Bây giờ anh ấy thổ lộ với tớ, trong lòng tớ rất loạn. Làm sao anh ấy có thể vừa thích người khác vừa thích tớ? Thế là không đúng"

Vãn Vãn hoàn toàn đi vào ngõ cụt, bắt đầu tự kỉ.

Có lẽ khi tình yêu được sinh ra sẽ tạo nên cảm giác bất an?

"Vãn Vãn, tớ có thể khẳng định, người học trưởng Tiêu thích là cậu." Lộ Giai Kỳ rất chắc chắn.

Vãn Vãn không phản bác cô ấy, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đương nhiên tớ biết, lần đầu tiên anh thổ lộ trên đài phát thanh thì còn có thể hiểu là giúp cô giải vây, nhưng sau đó khi hai người ở một mình, anh lại thổ lộ, vậy thì không thể là đùa giỡn. Thích chắc chắn là sự thật, nhưng...

Hiện giờ trong lòng Vãn Vãn loạn cào cào, cô cũng không biết mình phải làm sao.

Lúc này, ở trong ký túc xá nam, Trình Kiêu cũng mang vẻ mặt buồn bực.

Anh không ngờ Vãn Vãn lại từ chối lời thổ lộ của mình.

Anh vốn cho rằng Vãn Vãn cũng thích anh, kết quả lúc anh thổ lộ lại nháo ra chuyện này.

"Trình Kiêu, cậu sao vậy? Không đi gặp cô người yêu nhỏ bé của cậu à? Cậu nên đưa cô ấy đi ăn tối, xem phim chứ, quay về đây làm gì" Trình Kiêu rất phiền, bên tai nghe thấy bạn cùng phòng líu ríu, đã sớm phiền rồi.

"Các cậu đừng hỏi nữa, phiền lòng"

"Sao đấy? Hôm nay cậu lãng mạn trên đài phát thanh thế mà, bạn gái nhỏ của cậu hẳn phải vui lắm?"

Trình Kiêu trực tiếp bịt kín đầu, làm động tác giống như Vãn Vãn, lấy chăn bọc mình lại.

“Chẳng lẽ cô bạn gái nhỏ kia của cậu từ chối cậu rồi?” Một người bạn cùng phòng hỏi anh.

Trình Kiêu không nói gì, trong lòng càng thêm phiền.

"Cô ấy chướng mắt cậu? Cậu giỏi như vậy, mắt cô ấy có bị sao không"

"Đi đi, chúng ta đi uống rượu, uống rượu xong trong lòng cậu sẽ sảng khoái, sau đó tới tìm cô ấy, hôn cô ấy, cô ấy sẽ thích cậu." Có bạn cùng phòng đề nghị.

Không ai biết bạn cùng phòng của Trình Kiêu khuyên anh như vậy.

Thế nhưng muốn Trình Kiêu uống chút rượu tăng thêm can đảm sau đó đến hôn Vãn Vãn, chủ ý này rất rất tệ, nếu thật sự làm như vậy, Vãn Vãn sẽ ghi hận anh cả đời.

Đương nhiên Trình Kiêu sẽ không làm như vậy, anh quý trọng Vãn Vãn hơn sinh mệnh của mình, làm sao có thể lợi dụng say rượu mà khinh bạc Vãn Vãn? Anh chỉ muốn theo đuổi Vãn Vãn, cũng sẽ không sử dụng cách ép buộc này.

Anh cũng chỉ buồn bực buổi chiều, đợi đến tối anh lại trở nên phấn chấn.

Bị từ chối thì sao, thì theo đuổi chứ sao.

Đã thổ lộ rồi, ván đã đóng thuyền, Vãn Vãn đã biết anh thích cô, vậy phải nhanh chóng theo đuổi cô.

Về chuyện nói đợi đến mười tám tuổi mới thổ lộ, đã sớm bị anh quên ở cái xó xỉnh nào rồi. Vãn Vãn chỉ còn nửa năm nữa là sinh nhật lần thứ mười tám, hơn nữa lúc đó tình huống khẩn cấp như vậy, không thổ lộ thì Vãn Vãn bị bắt nạt chết.

Việc cấp bách.

Lúc Trình Kiêu tìm đến Vãn Vãn lần nữa là sau bữa tối, Lúc nhìn thấy Trình Kiêu, Lộ Giai Kỳ còn dẫn anh sang một bên, hỏi anh chuyện gì đang xảy ra?

"Sau khi Vân Hy trở về vẫn rầu rĩ không vui, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Vãn Vãn luôn nói anh thích người khác nhưng lại thổ lộ với cậu ấy, cậu ấy rất thất vọng với anh."

Giờ khắc này Trình Kiêu mờ mịt.

Không phải Vãn Vãn không thích anh sao? Còn nữa, anh thích người khác cái gì?

"Tôi thích người khác lúc nào? Người tôi luôn thích là em ấy"

Lộ Giai Kỳ nói: "Tôi cũng khuyên cậu ấy, nhưng cậu ấy luôn nói là anh đã nói với cậu ấy rằng anh thích người khác"

Trình Kiêu im lặng, dường như anh đã hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Khi Vãn Vãn bị Lộ Giai Kỳ đẩy ra, ánh mắt cô còn đỏ hồng.

Nhìn dáng vẻ này của cô, Trình Kiêu muốn nói cô hai câu cũng không nỡ.

"Vãn Vãn." Trình Kiêu đi qua muốn nắm tay cô, lại bị Vãn Vãn tránh đi.

"Có chuyện muốn nói với em." Trình Kiêu đã kéo tay cô lên, đi ra ngoài.

Vãn Vãn giãy dụa muốn rút ra, cuối cùng không rút ra được, chỉ đành thôi.

Xung quanh có người dừng lại nhìn bọn họ, hai người này đang giận dỗi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK