Nếu để chị dâu tương lai biết chuyện này, sau này còn ở chung với anh thế nào?
Anh kiên trì lâu như vậy, thích lâu như vậy, có phải một lòng nhiệt tình sẽ chảy hết ra biển Đông?
Trong lòng Vãn Vãn có chút tiếc hận, cũng thấy hơi có lỗi với Trình Kiêu, cũng vì chuyện của cô mà làm cho anh lo nghĩ nát ruột.
Sau này giải thích cho chị dâu tương lai vậy. Cũng không thể để vì cô mà làm cho chị dâu tương lai tức giận đúng không? Nhưng không thể có ý kiến với Trình Kiêu vì chuyện này, đó là lỗi của cô.
"Vãn Vãn, sao nhìn cậu không vui lắm?" Lộ Giai Kỳ phát hiện biểu cảm của Vãn Vãn không đúng.
Không vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại lo lắng vội vàng như thể có chuyện gì lớn đã xảy ra.
Vãn Vãn lại lắc đầu, trong lòng càng thêm sầu.
Đài phát thanh vẫn đang tiếp tục, Trình Kiêu vẫn còn ở đó thổ lộ.
Toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều bị Trình Kiêu thổ lộ làm cho choáng ngợp.
Rất nhiều nữ sinh thầm mến Trình Kiêu khóc lóc ngã ngửa trong nhà vệ sinh. Nam thần có nữ sinh mình thích rồi, các cô còn có hy vọng sao?
Nữ sinh kia rốt cuộc là ai, vì sao lại được nam thần ưu ái? Tại sao không phải là mình?
Hết nữ sinh này đến nữ sinh khác gào thét trong lòng.
Thậm chí có nữ sinh chạy đến phòng 302, ngang nhiên khiêu chiến bên ngoài ký túc xá: "Tô Vân Hy là ai? Ra đây!"
Vãn Vãn nhìn ra ngoài, có mấy nữ sinh ở ngoài cửa, ánh mắt trừng trừng nhìn tất cả các thành viên trong phòng 302.
Lộ Giai Kỳ nói: "Mấy người đang làm gì thế hả?"
"Cô chính là Tô Vân Hy sao? Cũng không có gì đặc biệt, sao học trưởng Tiêu có thể coi trọng cô? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, khuyên cô tốt nhất nên buông tay đi, đừng tự làm mình mất mặt"
Trước kia khi tin đồn nổi lên bốn phía, các cô cũng tức giận, nhưng dù sao đây cũng chỉ là tin đồn, không có gì chứng minh. Nhưng bây giờ Trình Kiêu tự mình nói trên đài phát thanh, còn thổ lộ, vậy là chuyện đã đóng đinh, sao có thể không khiến những nữ sinh này nổi trận lôi đình.
“Tôi là Tô Vân Hy!” Vãn Vãn đã đứng trước mặt Lộ Giai Kỳ, ngăn cản ánh mắt ác độc của những nữ sinh này nhìn về phía Lộ Giai Kỳ: "Anh Kiêu thích ai, lại coi ai là bảo bối cũng không liên quan đến mấy người. Mấy ngươi cảm thấy tôi không xứng, vậy thì đi nói thẳng với anh ấy đi, bảo anh ấy đừng thích tôi mà hãy thích các cô, xem anh ấy có đồng ý không!"
Đương nhiên Vãn Vãn sẽ không nói người Trình Kiêu thích cũng không phải cô, anh cũng đã thổ lộ trên đài phát thanh, cô lại phủ nhận là có ý gì? Hơn nữa, có cô ở phía trước, ngăn chặn mùi thuốc s.ú.n.g từ tất cả các nữ sinh, chị dâu tương lai sẽ an toàn hơn.
Cô không hy vọng chị dâu tương lai đã chịu ấm ức như vậy rồi mà còn bị nữ sinh khác công kích.
Vậy thì cứ để cô gánh, đợi qua thời gian dài, sự tức giận của mọi người sẽ mất hết, cũng sẽ không có ai nghĩ đến.
"Nói hay thật đấy, nếu không phải cô quyến rũ học trưởng Tiêu, làm sao học trưởng có thể thích cô." Một nữ sinh trong số đó mỉa mai.
"Vậy thì cô cũng có thể đi quyến rũ anh ấy, sao anh ấy không thích cô? Có ngon thì đến chỗ anh ấy mà ầm ĩ, ít gây sự ở chỗ tôi đi, tính tình tôi không tốt lắm, đến lúc đó các cô đừng trách tôi không khách sáo."
Những nữ sinh kia sửng sốt, đây là một quả ớt, không phải cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng gì, cũng có gai.
Lại không biết Vãn Vãn từ trước đến nay đều là người kính ta một thước, ta trả người một trượng, nếu ai bắt nạt cô, cô cũng sẽ không nể nang.
Muốn cô bao dung cầu toàn, không làm được.
Nhưng cô cũng sẽ không tùy ý đi bắt nạt người khác, cái này cô cũng không làm được.
Lộ Giai Kỳ nói: "Thủ đoạn của học trưởng Tiêu các cô đã biết, nếu để cho anh ấy biết các cô làm khó người con gái anh ấy yêu, anh ấy sẽ dùng thủ đoạn gì, các cô có thể tưởng tượng được. Đừng ở đây tìm cảm giác tồn tại, phòng 302 của chúng tôi cũng không dễ bắt nạt vậy đâu. Không tin thì có thể thử!"
Theo lời Lộ Giai Kỳ vừa dứt, Liễu Tư Thuần và Vương Nguyệt Hỉ đã hành động, một người cầm lấy cái chổi cạnh cửa, người còn lại cầm lấy cây lau nhà. Lại nhìn Vãn Vãn cùng Lộ Giai Kỳ, hai người đồng thời cầm lấy sào phơi quần áo đặt trên ban công, nhìn dáng kia, hình như muốn làm một trận?
Mấy nữ sinh kia bị bốn nữ sinh phòng 302 làm cho sợ hãi.
Thật không ngờ, nữ sinh phòng 302 không phải là dê mà lại là sói, tùy thời có thể nhào tới cắn một cái.
Chân mấy người kia hơi nhũn ra, không dám tiến lên.
"Chúng ta sợ gì bọn họ? Họ chỉ có bốn người, chúng ta có sáu người. Họ có thể lấy vũ khí, chúng ta cũng có thể lấy vũ khí, ai sợ ai!"
Những nữ sinh đó nghĩ, đúng thế! Sợ cái gì, sáu người chọi với bốn người, các cô bao thắng!
Soạt một tiếng, những nữ sinh này đua nhau chạy về phía ký túc xá của mình, có chổi lấy chổi, lấy cây lau nhà, lấy sào phơi quần áo. Rồi lại ào ào ùa về phía ngoài phòng 302.
Kiểu này xem ra không đánh không được.
Chân Vương Nguyệt Hi cũng hơi nhũn ra, cô ấy chưa từng đánh nhau, trước kia lúc ở nhà cũng chưa từng đánh ai, nhiều nhất là xuống ruộng làm việc đồng áng. Nhưng làm việc đồng áng và đánh nhau là hai chuyện khác nhau mà.
Liễu Tư Thuần ở phía sau chống đỡ cô ấy, cho dù trong lòng có sợ hơn nữa cũng phải bày ra khí thế, chân càng không thể mềm. Đây là tối thiểu, nếu không bị đám nữ sinh bên ngoài nhìn ra các cô khϊếp đảm thì còn chơi thế nào?
"Chuyện gì đang xảy ra?" Ngay khi mọi người muốn khai chiến, đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau.
Âm thanh này làm cho động tác của mọi người dừng hết lại. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía sau, rồi nhìn thấy Trình Kiêu đứng phía sau bọn họ, nhìn các cô.
Âm thanh trên đài phát thanh không biết đã ngừng lại từ lúc nào, các nữ sinh kiểu gì cũng không ngờ Trình Kiêu lại xuất hiện ở ký túc xá nữ.
Không phải ký túc xá nữ không cho nam sinh lui tới sao? Dì quản lý đâu? Dì quản lý kiểu gì vậy? Sao có thể cho người khác vào?
Lại nhìn về phía dì quản lý bên cạnh Trình Kiêu, rõ ràng là biết, sao lại thả anh vào, chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, Vãn Vãn cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Trình Kiêu, tại sao anh lại tới đây?
"Những gì tôi đã nói trên đài phát thanh chưa rõ sao? Ai làm khó Vãn Vãn thì cũng là gây khó dễ với tôi, là kẻ địch của Tiêu Trình tôi"
Mặt những nữ sinh kia đã đỏ bừng, trong tay còn nắm lấy mấy thứ kia, buông cũng không được, cầm cũng không xong, hình tượng của các cô trong mắt Trình Kiêu đã không còn.
Xấu hổ không chịu nổi.
Dì quản lý bên cạnh nói: "Các cháu làm gì vậy? Kéo bè kéo lũ đánh nhau à? Giáo viên hướng dẫn của các cháu là ai?"
Ngay lập tức, tất cả mọi người im lặng. Nếu truyền đến tai giáo viên hướng dẫn, hình tượng sẽ bị hủy sạch.
Một nữ sinh nói: "Chúng cháu đang quét hành lang — – đúng, chúng cháu đang dọn dẹp" Nói xong buông chổi xuống, bắt đầu quét.
Mấy người Vãn Vãn đứng trong cửa, từ lúc Trình Kiêu đến, cũng đã buông đồ trong tay xuống.
Vì thế ở trong mắt dì quản lý, mấy người Vãn Vãn chỉ đứng ở trong cửa nhìn ra bên ngoài, mà những người bên ngoài hùng hổ, bộ dạng như muốn đánh nhau.
Trình Kiêu nói với một học sinh bên cạnh: "Ghi chép lại những người này, báo cho giáo viên hướng dẫn của bọn họ."
Học sinh kia rõ ràng là người trong hội sinh viên, cậu ta nói: "Tôi đã yêu cầu người khác đi báo cáo giáo viên hướng dẫn của bọn họ, chẳng mấy chốc sẽ tới"
Những nữ sinh này phần lớn là sinh viên năm hai năm ba, sinh viên mới không nhiều lắm. Sinh viên mới có thể quen biết Trình Kiêu đương nhiên không có nhiều, còn không ai vì Trình Kiêu mà đi làm loại chuyện này.
Làm vậy sẽ bị trừ đi rất nhiều điểm hình tượng.
Trình Kiêu cẩn thận ghi nhớ diện mạo của mỗi người trong lòng, chắc chắn sẽ không quên, phàm là người bắt nạt Vãn Vãn, anh đều sẽ nhớ rõ.