Chẳng lẽ, thầy bói kia thật sự không có trình độ, tính bừa thôi?
Giờ khắc này, trong lòng bà ta như lửa đốt.
Bên nhà con trai thứ hai không mời bọn họ đến uống rượu mừng, trái lại bọn họ muốn đi, nhưng còn chưa ra khỏi thôn, đã bị chi bộ thôn ủy mới nhậm chức phái người ngăn cản.
Chuyện mất mặt như vậy, bọn họ làm sao có thể để cho người nhà cũ bên kia đến?
Nhà con trai thứ hai của nhà họ Tô bây giờ, xưa đâu bằng nay.
Đợi đến khi nhà con trai thứ hai của nhà họ Tô biết chuyện này, đã là sau tết nguyên đán, khi đó Kiến Quốc cùng vợ đã trở về Bắc Kinh.
Lục Tư Hoa thở dài: "Bên phía nhà cũ, vẫn không cam lòng."
Hôn lễ của con trai cả nhà lão Tô kết thúc, mắt thấy hôn lễ của thằng hai, thằng ba cũng không còn xa.
Bây giờ thằng hai ở trong quân đội, một năm hiếm khi được về một lần, nghe nói bảo có bạn gái, chẳng mấy chốc sẽ rước dâu vào cửa.
Thằng ba lên đại học Ma Đô, mắt thấy sắp tốt nghiệp, chỉ là vấn đề đối tượng thì...
Đóa Đóa vẫn luôn theo đuổi Tô Kiến Dân, đáng tiếc trong mắt Kiến Dân chỉ có học tập, không còn tâm tư nào trên việc học. Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng lo lắng cho thằng ba nhất.
Bên phía Vãn Vãn, người sáng suốt đều nhìn ra được, sớm muộn Vãn Vãn cũng sẽ là dâu nhà họ Tiêu, không cần lo lắng.
“Thằng Ba sẽ ra sao đây. Buồn nhất là Lục Tư Hoa, bà ấy luôn cảm thấy con trai út sẽ ế.
Tô Cần nói: “Em vẫn sợ thằng ba không tìm được VỢ hả? Con trai mình ưu tú như thế, sao lại không thể tìm được vợ?"
Lục Tư Hoa nói: “Em thấy cả ngày thằng Ba trừ biết học tập thì chẳng có hứng thú với thứ gì, ngay cả giáo sư Lý cũng quan tâm vấn đề người yêu của Kiến Dân. Đợi khi lớn tuổi rồi thì làm sao giờ?” Thế thì thật sự không tìm được vợ mất.
“Em nhìn Trường Thanh đi? Ở tuổi đó mà vẫn không không tìm được vợ đấy thôi? Sẽ có thôi, đừng lo “Kiến Dân sao có thể so với Trường Thanh? Bây giờ Trường Thanh là ông chủ lớn, chỉ cần thằng bé nói muốn kết hôn, có một hàng đứng xếp hàng chờ thằng bé chọn, nhưng thằng Ba mình..” Lục Tư Hoa vẫn lo lắng, bà ấy muốn các con kết hôn sớm chút, để bà ấy được bế cháu trai.
Tô Cần nói: “Con trai mình không ưu tú hả? Hiện tại đang đại học, hằng năm đều có học bổng, nghe Đóa Đóa nói, nhiều cô gái thích nó lắm"
Nhắc tới Đóa Đóa, ánh mắt Lục Tư Hoa đột nhiên sáng lên: “Ông xã, anh nói đứa nhỏ Đóa Đóa này thế nào?"
“Tốt mà, Đóa Đóa ngoan, quan hệ với Vãn Vãn mình cũng tốt, anh cũng xem con bé là con gái."
“Nếu Đóa Đóa gả cho thằng Ba của mình, anh nói thử xem?"
Tô Cần trố mắt, trong lòng suy nghĩ khả năng này, càng nghĩ càng cảm thấy có thể: “Cách này không tệ, chúng ta hiểu rõ ngọn ngày của đứa nhỏ Đóa Đóa này, lại còn lớn lên với Kiến Dân mình từ nhỏ, nếu gả cho Kiến Dân chúng ta thì còn gì tốt bằng"
“Em đi nói chuyện với thím Bao, hỏi dò chút tin tức, xem hai nhà có thể kết thông gia hay không"
Lục Tư Hoa rất hào hứng, nói làm là làm ngay, không thể ở nhà thêm nữa, bà ấy chạy đến nhà Bao Cúc Hoa.
Vãn Vãn không biết ba mẹ mình vừa ý Đóa Đóa, muốn kết thông gia với nhà họ Ngô, muốn Đóa Đóa gả cho anh Ba.
Lúc này, cô đã theo Trình Kiêu đến trường học.
Còn hai tháng nữa, thì Vãn Vãn tròn mười tám tuổi.
Đến lúc đó, cô đã là người lớn, có thể làm tất cả chuyện người lớn có thể làm.
Ví dụ như yêu đương.
Có điều, dạo này cô sống rất tốt, dù Trình Kiêu không thổ lộ lại nữa, nhưng chuyện anh làm, mỗi lần đều khiến cô cảm thấy hạnh phúc như đang yêu đương.
Thật ra cô vẫn luôn có cảm giác này, chỉ là trước kia cô không hiểu, chỉ xem là anh coi cô như em gái mình mà đối đãi.
Hai người nắm tay, trên con đường rừng đầy bóng râm, họ vừa trò chuyện vừa tản bộ. Liếc mắt nhìn nhau, cảm nhận được nhu tình tràn đầy từ trong mắt đối phương, là một niềm hạnh phúc.
Cảm giác hạnh phúc này không giống như loại cảm giác hạnh phúc quan hệ hai người không bị vạch rõ.
Trước đó Vãn Vãn chưa biết Trình Kiêu thích cô, không cẩn thận coi anh là anh trai, tâm tư không muốn hướng tới điều kia. Anh gọi ăn cơm, liền qua ăn, cô sẽ cười to, cũng sẽ nhảy nhót, lúc vui vẻ thì cười hai tiếng, lúc không vui sẽ khóc hai tiếng.
Bây giờ biết Trình Kiêu thích cô, cô không dám không có hình tượng khóc lớn cười to thậm chí ầm ĩ quá nữa.
Tuy nhiên, vẫn có một điều giống trước đây, đó là Trình Kiêu cưng chiều cô.
Chỉ một điều này cũng đã đủ rồi.
Thật ra thì cũng không liên quan đến trưởng thành hay không, đối với Vãn Vãn mà nói, mười bảy tuổi hay mười tám tuổi, với cô cũng không quan trọng. Tuy tuổi tác sinh lý cô chưa trưởng thành, nhưng tuổi tác tâm hồn đã trưởng thành rồi.
Nhưng Trình Kiêu cân nhắc cũng toàn diện, trưởng thành là có thể đường đường chính chính yêu đương, không cần có nhiều băn khoăn.
“Vân Hy, cậu có nghe tớ nói không, trường học có danh ngạch xuất ngoại làm sinh viên trao đổi đó?” Lộ Giai Kỳ đột nhiên nói với Vãn Vãn.
Vãn Vãn đang chuẩn bị thay quần áo ra ngoài hẹn hò với Trình Kiêu, nghe thấy câu nói của Lộ Giai Kỳ, động tác trên tay cô cũng không ngừng lại: “Tớ nghe mà."
“Cả trường có mười danh ngạch sinh viên trao đổi, dù sinh viên cũ hay sinh viên mới đều có cơ hội báo danh, cậu có muốn tham gia không?” Lộ Giai Kỳ rất hào hứng.
Vãn Vãn lại lắc đầu: “Tớ không đi, không có ý định này."
Sinh viên trao đổi gì chứ, cô không quá hứng thú. Nếu cô muốn xuất ngoại hay đi Hồng Kông, chỉ cần nói một tiếng với ông bà nội là được. Năm đó cô tham gia cuộc thi hội họa do anh họ Thiệu Trường Thanh tổ chức, người có giải sẽ có danh ngạch xuất ngoại du học, chỉ là năm đó cô còn nhỏ, danh ngạch này được giữ lại, cô tùy thời có thể xuất ngoại.
Hiện giờ cô càng không có ý định về điều này, chuyện xuất ngoại du học, sau này hãy nói vậy.
Chí ít lúc này, cô không muốn chút nào.
“Vân Hy, cơ hội tốt như vậy, vì sao cậu không muốn xuất ngoại? Chi phí xuất ngoại nhà nước tài trợ, làm sinh viên trao đổi nước ngoài có thể học được rất nhiều thứ ở trong nước không học được.
Vãn Vãn vẫn lắc đầu, nói thật, ở thời điểm kiếp trước, cô đã học rất nhiều thứ. Cô cảm thấy, không có gì quan trọng hơn ở bên người yêu và người thân cả. Hai năm ngây ngốc ở nước ngoài, có lẽ sẽ học được rất nhiều kiến thức, nhưng không nhất định học được nhiều hơn cô kiếp trước.
“Tớ muốn tham gia báo danh, nhưng không biết có thể tham gia được không?” Lộ Giai Kỳ hơi kích động muốn thử.
“Tớ cũng muốn đi.” Vương Nguyên Hỉ cũng hơi hào hứng.
Sau đó, cô ấy nghĩ tới điều kiện gia đình, lại có chút xì hơi: “Đáng tiếc nhà tớ không có tiền, xuất ngoại tốn rất nhiều đúng không"
“Tiếc là cậu phải làm thêm, nước ngoài cũng có chỗ đi làm, có thể vừa làm vừa học. Hơn nữa làm sinh viên trao đổi xuất ngoại lần này, chẳng những miễn toàn bộ học phí, ngoài ra trường học sẽ phụ cấp cho nữa. Lộ Gia Kỳ nói ra tình huống cô ấy biết.
Vương Nguyệt Hỉ càng nghe ánh mắt càng sáng: “Có thật không?” Nếu quả là vậy thật, thế thì cô ấy cũng muốn đi.
Vãn Vãn nói: "Cậu cũng muốn đi hả Nguyệt Hỉ?"
Vương Nguyệt Hỉ nói: "Tớ rất muốn đi. Hôm đó nói chuyện cùng Tiểu Ngô xong, đã mở ra thế giới hoàn toàn mới cho tớ, tớ phải cố gắng, tớ muốn làm người mạnh mẽ, nên sẽ phải học tập nhiều tri thức hơn"
Vãn Vãn im lặng.
Bọn Vương Nguyệt Hỉ không giống cô, cô có ký ức kiếp trước, tình huống học tập kiếp trước, đám bạn cùng phòng đều khác nhau, các cô ngoại trừ về sau học ở Hoa Đại, kiến thức cũng chưa toàn việc và nhiều hơn bây giờ. Các cô có ý muốn xuất ngoại, cô có thể lý giải.
"Nếu như các cậu có ai được làm sinh viên trao đổi Hồng Kông, tớ có thể giúp các cậu tìm chỗ làm việc ngoài giờ, an toàn hơn các cậu tự tìm nhiều."