Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi cho đến khi không có người, lúc này Trình Kiêu mới buông tay ra: "Vãn Vãn, hôm nay anh tới đây vì muốn nói rõ ràng với em, anh thích em, vẫn luôn thích, không có người khác, từ trước đến giờ đều là em."

Vãn Vãn chớp chớp mắt, vẻ mặt ngốc nghếch.

"Nếu em không thích anh, trước tiên đừng từ chối anh, cứ để anh theo đuổi em có được không?"

Vãn Vãn lại chớp chớp mắt, vẫn là vẻ mặt ngốc nghếch.

"Anh đã từng đồng ý với chú và dì, em chưa đến mười tám tuổi thì anh không thể thổ lộ. Nhưng chuyện hôm nay có lí do nên anh mới thổ lộ. Nếu đã thổ lộ, đương nhiên anh sẽ không trốn tránh. Cho dù bị chú dì mắng, anh cũng tự làm tự chịu.

Vãn Vãn vẫn đang chớp mắt.

"Anh biết em vẫn luôn coi anh như anh trai, cho tới bây giờ cũng không có tình cảm nam nữ. Ngay từ đầu anh cũng cho rằng mình với em chỉ là tình anh em, cho đến sau này khi mẹ sinh bệnh, anh mới phát hiện tình cảm của mình, anh thích em, anh muốn lấy em làm vợ. Cả đời này anh chỉ muốn đối xử tốt với em, chiều chuộng em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nhưng em còn quá nhỏ, anh không thể ích kỷ như vậy. Vậy cứ giấu tình yêu này trong lòng, chờ cho đến khi em lớn lên, sau khi em trưởng thành, anh sẽ thổ lộ với em một lần nữa"

Vãn Vãn cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Nhưng trước kia anh nói anh có người mình thích rồi, còn nói."

Trình Kiêu không nhịn được đưa tay muốn véo má cô, cuối cùng lại đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa hai cái: "Đồ ngốc, cô gái kia chính là em mà. Hai chúng ta cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ, anh thích ai, em có thể không biết sao? Nếu anh có người yêu khác, em hẳn là người rõ ràng nhất. Anh còn đối xử tốt với cô gái nào ngoài em?"

"Nhưng mà.."

Trình Kiêu nói: "Từ đầu đến cuối, người đó chính là em. Anh chưa nói hết, anh và cô ấy lớn lên cùng nhau, cô ấy là người Nghi An, bọn anh là bạn học, còn là người em biết"

Vãn Vãn gật đầu thật mạnh, cũng bởi vì tin tức này, ngay từ đầu cô đã cho rằng người mà anh nói là Đóa Đóa. Về sau mới phát hiện người đó không phải Đoa Đóa, Đóa Đóa cũng có người khác thích, chính là anh ba Tô Kiến Dân của cô.

Nhưng lúc ấy cô vẫn không đoán được người kia là ai, cô chưa từng nghĩ đến chính mình.

Cô và anh cùng nhau lớn lên, tình cảm khăng khít như anh em, làm sao có thể nghĩ đến?

Anh trai tốt đột nhiên biến thành người thích mình, cho dù như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới.

Đây cũng là nguyên nhân lúc đó cô nghe anh thổ lộ, trong lòng tức giận.

Nhưng bây giờ Trình Kiêu nói cho cô biết, người anh thích vậy mà là cô, vẫn luôn là cô.

Không có cái gọi là chị dâu tương lai, cô gái yêu dấu kia cho tới bây giờ luôn là cô, sao cô có thể không ngạc nhiên?

Nghĩ đến sau khi náo loạn một chuyện ngớ ngẩn lớn tới vậy, Vãn Vãn đột nhiên xấu hổ đến nỗi muốn đào cái hố chui xuống.

Cô phải ngu ngốc đến mức nào mới có thể có ý nghĩ như thế?

Lúc ấy Trình Kiêu đã nói rất rõ ràng, lúc Lộ Giai Kỳ khuyên cô cũng nói rất rõ ràng, người này có thể là cô, cô vẫn không tin.

Thật ra, không phải là không tin, mà là không ngờ tới, cũng đang sợ chẳng may không phải thì sao?

Nếu không phải, cô nên làm gì?

Bây giờ sự thật của câu chuyện đã nổi lên, người đó là chính cô.

"Nếu như em vẫn chưa muốn tin tưởng, có thể hỏi chú và cậu, còn có anh ba của em, ngay tại năm em thi cấp ba, anh đã cam đoan với chú, đợi đến khi em trưởng thành, ông và mẹ anh sẽ đến nhà họ Tô cầu hôn. Khi em mười tám tuổi, anh sẽ thổ lộ với em một lần nữa"

Mặt Vãn Vãn lập tức đỏ bừng, cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Náo loạn tới lui, trận hiểu lầm này, cô còn nổi giận với anh.

Nếu sự hiểu lầm này không được giải quyết, cuối cùng liệu sẽ ra sao?

Khó có thể tưởng tượng, đến lúc đó bọn họ có thể sẽ mỗi người đi một ngả, một người cho rằng anh một chân đạp hai thuyền, người kia lại cho rằng cô không muốn chấp nhận anh.

Cuối cùng cho dù có gỡ bỏ hiểu lầm thì sao? Cảnh còn người mất.

"Vãn Vãn, anh biết có lẽ em vẫn chưa thay đổi suy nghĩ với anh, vẫn coi anh như anh trai, hiện giờ anh cũng chưa cần em trả lời. Hôm nay anh thổ lộ là để bày tỏ tình cảm của anh với em. Em không cần nhanh chóng trả lời anh, cứ chờ cho đến khi em mười tám tuổi. Anh sẽ đợi em Vãn Vãn cúi đầu, có hơi ngượng ngùng gật gật đầu.

Trình Kiêu thông minh không hỏi cô có thích mình hay không, lời này không nên hỏi bây giờ, chẳng may cô nói một câu "không thích", không phải mình sẽ buồn bực c.h.ế.t sao?

Anh chỉ muốn đối xử tốt với cô, lợi dụng khoảng thời gian nửa năm này để cô cảm nhận được tình yêu nồng đậm của mình, vậy là đủ rồi.

Hiện tại cô đã biết mình thích anh, chậm rãi tiếp nhận ý tốt của anh, cũng có thể nước chảy thành sông.

Khi Vãn Vãn trở về, mặt vẫn còn đỏ hồng.

Nhưng tâm trạng buồn bực lúc trước đã không còn, đổi thành dáng vẻ thẹn thùng.

“Hai người các cậu làm hòa rồi?” Lộ Giai Kỳ tiến lại gần, nháy mắt ra hiệu với Vãn Vãn.

Vãn Vãn "Ừ" một tiếng, thật đúng là khá ngượng ngùng.

Náo loạn một chuyện ngớ ngẩn lớn như vậy, cũng chỉ có Trình Kiêu mới nhân nhượng cô.

"Vân Hy, cậu đấy, tình cảm chậm chạp, học trưởng Tiêu thích cậu vậy mà. Chúng tớ nhìn ra hết, chính cậu lại không cảm giác được, còn vẫn coi người ta là anh trai. Nào có anh trai không phải là anh ruột mà lại đối xử tốt với cậu thế?"

Vãn Vãn lại "Ừ" một tiếng.

"Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Vân Hy, Vân Hy còn nhỏ, còn chưa đầy mười tám tuổi, đột nhiên được người ta thổ lộ nhất định sẽ hoảng hốt, đương nhiên cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Trước kia vẫn luôn coi học trưởng Tiêu là anh trai, đột nhiên phải thay đổi thân phận, cậu ấy thân là người ở trong cuộc, không ngờ là đương nhiên” Vương Nguyệt Hỉ thay cô giải thích.

Vãn Vãn hùa theo "ừ ừ" gật đầu, chính là lý lẽ này.

Hai người bạn cùng phòng khác bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ, có lý.

Một cô gái mười bảy tuổi chưa từng yêu đương đột nhiên được thổ lộ, đối tượng thổ lộ còn là anh trai hàng xóm lớn lên cùng mình từ nhỏ, không ngờ cũng là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa mấy tháng trước anh hàng xóm này còn nói với cô mình đang thích một cô gái, khó tránh khỏi việc hiểu sai.

"Có bạn trai thật sảng khoái, khi nào tớ mới có thể có bạn trai nhỉ." Lộ Giai Kỳ không khỏi thở dài.

Không cần nam thần tốt như học trưởng Tiêu, chỉ cần hơi đẹp trai một xíu, có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là đối xử tốt với cô ấy. Đừng có là một người như An Tiểu Dương nữa, cô ấy không muốn.

Nhưng người đàn ông như vậy đang ở đâu?

"Sẽ có, mỗi người phụ nữ là một công chúa nhỏ, sẽ có một hoàng tử xuất hiện để bảo vệ cô ấy. Đừng lo lắng, nhất định sẽ xuất hiện." Vãn Vãn an ủi cô ấy.

Lộ Giai Kỳ nói: "Chỉ có thể nghĩ như vậy, nhưng nếu là một người như An Tiểu Dương thì thôi, tớ không cần."

Sau khi làm hòa với Trình Kiêu, Vãn Vãn lại trở về những ngày vui vẻ như trước.

Ngày nào Trình Kiêu cũng tới tìm cô, bất kể anh bận rộn đến đâu thì vẫn sẽ tới ăn cơm cùng Vãn Vãn.

Các nhà hàng cũng khác nhau, bọn họ đã đến khắp các nhà hàng lớn và nhỏ trong thành phố.

Mỗi lần nói chuyện với Vãn Vãn, Trình Kiêu đều sẽ không nói về chủ đề tình yêu với cô. Yêu không thể hiện bằng lời nói, mà là hành động, anh dùng hành động thực tế của mình để nói với Vãn Vãn, anh yêu cô biết bao.

Đôi khi đi công tác, không thể ăn tối với cô, anh cũng sẽ nghĩ cách gọi cho cô. Gần đây ký túc xá nữ bên này lắp đặt một chiếc điện thoại, lắp đặt ở trong căn phòng dì quản lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK