Nhóm dân làng ngồi với nhau, nói này nói nọ, mọi người cười đùa vui vẻ. Có vài người nói mấy chuyện thô tục và đồi trụy. Đương nhiên bà ấy sẽ không tham gia mất đề tài này, chỉ là ngẫu nhiên có lúc bà ấy nghe thấy bọn họ nói mấy chuyện trong sáng thì sẽ nói mấy lời.
Nhưng cũng chỉ nói mấy lời chứ không nhiều.
Nói thế nào thì thôn Hạ Hà cũng cực kỳ náo nhiệt.
Hiện giờ tới Bắc Kinh, mỗi người tự quét tuyết trước cửa nhà, cũng ít người tới nhà nhau.
Hiện giờ, điều bà ấy thích nhất là nhìn con trai tương tác với Vãn Vãn.
Bà ấy đi lên tầng thì thấy được Trình Kiêu và Văn Vãn chụm đầu vào nhau thì thầm.
Cuối cùng, mẹ Trình không kiềm lòng được mỉm cười.
Con trai ở cùng Vãn Vãn thật tốt.
Mới đầu, Vãn Vãn ở nhà họ Tiêu có chút gò bó, nhưng sau đó cũng đã dần quen thuộc hơn.
Trong nhà, ngoài mẹ Phùng, một vài anh cảnh vệ và gia đình ông cụ Tiêu ra thì cô cũng chẳng còn quen ai nữa cả.
Ông cụ Tiêu giống như ông nội cô vậy, dĩ nhiên là sẽ giống như người trong nhà rồi.
Trong bữa cơm, ông cụ Tiêu và mẹ Trình tranh nhau gắp thức ăn cho Vãn Vãn. Khi mẹ Trình còn ở thôn Hạ Hà thường xuyên gọi Vãn Vãn tới nhà ăn cơm, cũng đã quen với thói quen khi ăn cơm của cô.
Ông cụ Tiêu là lần đầu tiên ăn cơm cùng bàn với Văn Vãn, lúc trước ở thôn Hạ Hà, bởi vì thân thể đặc thù nên mỗi lần Vãn Vãn đến tìm, ông ấy vẫn luôn thận trọng, không dám để người ngoài biết. Ăn một bữa cơm yên tâm thế này đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Trình Kiêu vẫn còn đang gắp miếng sườn xào chua ngọt, nhưng mắt lại nhìn vào bát của Vãn Vãn đang bị mẹ và ông nội gắp đầy thức ăn, lặng lẽ để miếng sườn vào cái đĩa nhỏ khác. Lại gắp những món mà Vãn Vãn không thích ăn lặng lẽ để vào bát mình.
Anh nói: "Con thích ăn món này, lần sau ông nội gắp cho con nhé. Vãn Vãn vừa mới tới là ông đã quên mất con rồi"
Vãn Vãn ngây người nhìn thức ăn trong bát trước mặt, những món này cô đều không thích ăn, ví dụ như thịt bò, cá, đặc biệt là cá nước ngọt, cô sợ tanh nên không thích ăn cá.
Khi ông cụ Tiêu gắp những thứ này cho cô, cô vốn đã định cắn răng nuốt hết vào bụng, nào ngờ Trình Kiêu lại giúp cô.
Cô lặng lẽ nhìn Trình Kiêu với ánh mắt cảm kích, nở một nụ cười với anh. Cô cảm kích sự tỉ mỉ của Trình Kiêu, chuyện nhỏ xíu như vậy mà cũng có thể nhìn ra.
Dường như ông cụ Tiêu đã hiểu ra, liếc nhìn cháu trai của mình, thằng nhóc này thật sự rất tỉ mỉ. Biết rõ mình gắp cho Vãn Vãn những món mà cô không thích ăn, vì chú ý đến mặt mũi của ông ấy mà cố ý giả vờ làm nũng, giữ lại thể diện cho ông ấy.
Ông cụ thầm ghi nhớ trong lòng, Vãn Vãn không thích ăn thịt bò và cá. Lần sau ăn cơm, nhất định phải bảo mẹ Phùng nhớ kĩ, hai món này không được để trước mặt Vãn Vãn.
Mẹ Phùng nghe được những lời này cũng thầm ghi nhớ trong lòng những món mà Vãn Vãn không thích ǎn.
Sau này, trong tương lai Vãn Vãn là bà chủ của nhà họ Tiêu, chuyện này bà ấy nhất định phải ghi nhớ, không được quên.
Hiểu rõ những gì mà người chủ thích ăn là một phần công việc của bà ấy.
Nếu chuyện này làm không tốt thì bà ấy cũng không cần phải ở lại nhà họ Tiêu làm việc nữa. Bây giờ bà ấy đã nắm rõ được sở thích trong cuộc sống của từng thành viên trong nhà, ai thích ăn gì, nên làm gì và làm vào khi nào.
"Nào, Vãn Vãn, ăn cái này đi, món em thích nhất đó"
Trình Kiêu gắp miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát Vãn Vãn.
Vãn Vãn thích ăn thịt, nhưng không phải thịt nào cô cũng thích ăn.
Cô thích ăn thịt lợn, thịt gà, thi thoảng mới ăn thịt cừu, cá thì tùy từng loại cá, không phải cá nào cũng ăn. Còn có một vài loại thịt khác, thỉnh thoảng cũng có thể ăn được.
Nếu nói Vãn Vãn kén ăn, nhưng cũng không phải là cái gì cũng kén, có rất nhiều món cô thích ăn. Nếu nói cô không kén ăn thì lại có rất nhiều món cô không thích. Trình Kiêu và cô ở chung với nhau đã lâu, khi còn nhỏ, ở thôn Hạ Hà, Vãn Vãn thường đến nhà anh ăn cơm, cho nên cũng biết rõ nhiều thói quen của cô.
Ông cụ Tiêu ngày thường nghiêm túc, nhưng trên bàn ăn lại không có sự uy nghiêm của người lớn, nhất là những lúc có mặt Vãn Vãn ở đây, ông ấy trở thành một ông cụ hàng xóm dễ gần.
Thật ra ông ấy thích nhất chính là những giây phút như này, ăn tối với gia đình mà không phải suy nghĩ quá nhiều về công việc. Đặc biệt là, cháu trai và cháu dâu tương lai đều ở bên cạnh ông ấy, niềm vui con cháu quây quần là điều mà ông ấy mong muốn nhất.
Ông cụ Tiêu từ sớm đã muốn về hưu, nhưng tiếc là mãi vẫn chưa được. Ông ấy cũng biết rằng, quốc gia bây giờ đang trong thời điểm quan trọng của công cuộc đổi mới đất nước, vẫn chưa tìm được người kế nhiệm, nếu ông ấy buông tay không làm nữa sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho tổ chức.
Quan trọng là uy tín của ông cụ Tiêu vẫn còn, rất nhiều cấp dưới kính nể ông ấy, vậy nên có rất nhiều chuyện ông ấy có thể dễ dàng thực hiện được.
Có thể giúp tổ chức quản lý tốt những người phía dưới, cũng có nghĩa là ông ấy vẫn còn có ích, vẫn có thể đảm đương được trách nhiệm của mình.
" Vãn Vãn, ông nghe nói đơn vị ba cháu được người ta ký hợp đồng, đơn vị đó bây giờ đã thành công ty vận tải, thế ba cháu đã lên chức giám đốc chưa?" Ông cụ Tiêu thuận miệng hỏi một câu.
Chuyện này, ông ấy đã sớm được Trình Kiêu kể hết cho nghe rồi. Hiện giờ, đất nước đang trong thời kỳ đổi mới, nhiều đơn vị nhà nước đã được đổi mới thành xí nghiệp, sản nghiệp vẫn sẽ thuộc về quốc gia, nhưng cá nhân sẽ được ký hợp đồng, đôi bên đều có lợi.
Vận tải là một ngành rất có lợi nhuận, Tô Cần đã chọn đúng ngành nghề. Nhà họ Tô đã tốt hơn trước, điều này cũng có lợi đối với Vãn Vãn, cô có thể sống sung túc hơn trước nhiều.
Nhưng nhà họ Tiêu chưa từng nghĩ tới hôn nhân thương mại, chính trị, chỉ mong sao cho đôi vợ chồng trẻ có thể sống tốt qua ngày. Ông cụ Tiêu là trưởng bối cũng cảm thấy vui vẻ.
Con trai hy sinh, cũng chỉ còn lại có cháu trai là Trình Kiêu, ông cụ Tiêu đã nghĩ kĩ. Sau này nhà họ Tiêu sẽ là của Trình Kiêu, cưới một người cháu dâu tốt cũng là một chỗ dựa tinh thần vững chãi. Vãn Vãn là đứa trẻ tốt, ông ấy cảm thấy rất thích cô.
"Vâng, đội vận tải được anh họ cháu nhận thầu, thành lập công ty vận tải, ba cháu đang giữ chức giám đốc ở công ty ạ."
Ông cụ Tiêu nói: "Tiểu Ngô, đến lúc đó thì nói với trưởng khoa Lý một tiếng, việc vận tải tư liệu của quân khu cứ giao cho công ty của ba Vãn Vãn "
Tiểu Ngô ghi nhớ lời của thủ trưởng, rất nhanh đi về phía phòng khách rồi gọi vào một số điện thoại. Tác phong làm việc tốc độ là điều mà người quân nhân cần có nhất.
Vãn Vãn nói: "Ông Tiêu, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến ông chứ ạ? Ba cháu giờ làm việc ở công ty rất tốt, hiệu suất đạt được cũng không tồi, ông không cần phải vì ba cháu mà làm phiền đến các chú, các bác lãnh đạo đâu ạ."
Ông cụ Tiêu nói: "Không phiền gì đâu, những việc vận chuyển này chung quy vẫn sẽ phải làm, lúc trước là do trưởng khoa Lý xử lý, nghe nói là ký hợp đồng với một công ty nào đó. Chuyện này chỉ cần nói một câu thôi, giao cho ai làm mà chẳng được?"
Trong lòng Vãn Vãn thấy rất vui, cô ngọt ngào nói: "Cảm ơn ông nhiều ạ."
Ông cụ Tiêu thích nghe Vãn Vãn gọi ông ấy là "ông"
nhất, chứ không phải là "ông Tiêu", hai cách gọi này rất khác nhau. Gọi là "ông" cho thấy rằng trong lòng Vãn Vãn đã dần dần chấp nhận nhà họ Tiêu rồi. Gọi là "ông Tiêu" ít nhiều gì thì vẫn còn khoảng cách, vẫn chưa coi nhà họ Tiêu là gia đình mình.