Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ công ty ai cũng biết, ngoại trừ ông chủ, Tiểu Ngô là người có thể đưa ra quyết định nhất trong công ty, ông chủ vô cùng tín nhiệm cậu ta.

“Giám đốc Ngô là người cô muốn là có thể gặp sao?” Nhân viên lễ tân vẫn phớt lờ.

Vãn Vãn nhún vai, nếu không thể gặp, vậy các cô ngồi ở đại sảnh chờ là được rồi.

Trình Kiêu có bận rộn đến đâu thì cũng phải ăn cơm, tan tầm chứ? Kiểu gì chả gặp được.

Cô cũng không thể tiến lên tát cho nhân viên quầy lễ tân của người ta mấy cái, sau đó kiêu ngạo nói đắc tội mình sẽ như thế nào, cô không thô tục như vậy.

Công ty người ta có quy định của công ty, công việc công vụ như cô lễ tân này, chắc chắn cũng là do cấp trên giao phó.

"Vân Hy, chúng ta... quay về chứ?" Vương Nguyệt Hỉ có chút bất an, cô ấy thật không ngờ, bởi vì mình khăng khăng muốn tới nói lời cảm ơn, vậy mà lại khiến Tô Vân Hy gặp phải chuyện khó xử thế này.

Cô ấy rất xấu hổ.

“Không sao cả, nếu đã tới mà không gặp được anh Kiêu thì chẳng phải đáng tiếc sao?” Vãn Vãn đã ngồi xuống sô pha bên kia cho khách hàng nghỉ ngơi, tiện tay cầm lấy một tờ báo trên giá sách bên cạnh đọc thử.

Vương Nguyệt Hỉ cũng ngồi xuống, trong lòng xấu hổ, nhưng cũng theo Vãn Vãn cùng ngồi đây chờ đợi.

Quầy lễ tân bên kia thấy hai người Vãn Vãn không rời đi, còn ngồi ở chỗ đó tương đối nhàn nhã xem tạp chí, trong lòng căng thẳng.

“Vi Vi, cô nói xem người kia có quen biết ông chủ và giám đốc Ngô thật không?"

Một người khác ở quầy lễ tân nói: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"

Trong lòng người ở quầy lễ tân kia vẫn có chút thấp thỏm, cảm thấy vẫn nên gọi điện thoại cho thư ký của ông chủ hỏi tình hình.

Chẳng may quen thì sao?

"Tôi cứ gọi điện thoại hỏi chút xem, trong lòng tôi hơi bất an." Quầy lễ tân số một có ham muốn sống rất mạnh, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.

Quầy lễ tân số hai nhún vai, cảm thấy đồng nghiệp lầm to chuyện quá rồi.

Lễ tân vừa nhấc điện thoại lên, đang muốn gọi điện thoại thì nhìn thấy một cô gái đi vào cửa, mặc một bộ đồ thể thao, dáng người tinh tế, vóc người vô cùng xinh đẹp.

Hai quầy lễ tân thấy thế, vội vàng tiến lên đón tiếp: "Cô La tới rồi, là tới gặp quản lý Ti đúng không?"

La Hiểu Mộng gật đầu, một thời gian dài không gặp Ti Tuấn Kiệt, cũng không biết cậu ấy đang làm gì.

"Quản lý Ti gần đây rất bận rộn, phải phát triển sản phẩm của công ty. Để tôi gọi hỏi xem anh ấy có rảnh không"

La Hiểu Mộng nói: "Không cần, tôi đi thẳng lên là được, tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ. Các cô cứ bận việc đi, không cần quan tâm đến tôi"

Vãn Vãn ngồi thẳng người, nhìn thấy cô gái đó trực tiếp vòng qua quầy lễ tân, đi về phía cầu thang bên kia.

Cô thấy lễ tân không ngăn cản người đó, trong lòng nghĩ: Là nhân viên công ty nhỉ?

Cũng không nghĩ nhiều, cô lại cầm tờ báo lên đọc.

Bên kia, La Hiểu Mộng vốn định lên lầu, đột nhiên tinh mắt phát hiện trên sô pha có một cô gái, nhíu mày: "Hai người này đang làm gì vậy?"

"Bọn họ đến tìm ông chủ, nhưng không có hẹn trước, cho nên...

La Hiểu Mộng đi tới, đứng trước mặt Vãn Vãn: "Cô tới đây tìm Trình Kiêu?” Cô ấy nói là Trình Kiêu, chứ không phải "Tiêu Trình".

Vãn Vãn chớp chớp mắt, chị gái trước mắt rất xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, cô bất giác gật đầu: "Ừm, tôi tới đây tìm anh Kiêu, nhưng lễ tân không cho tôi đi vào."

La Hiểu Mộng dường như đoán được Vãn Vãn là ai, mỉm cười với cô: "Tôi dẫn các cô lên nhé, tôi biết phòng làm việc của anh ấy ở đâu.

"Chị thật sự dẫn tôi lên sao?" Vãn Vãn lại chớp chớp mắt.

La Hiểu Mộng nói: "Tôi dẫn các cô lên, các cô ngồi chờ ở đây, Trình Kiêu có đôi khi ngay cả cơm trưa cũng chưa chắc xuống ăn, chẳng lẽ các cô còn đợi đến tối? Chẳng may anh ấy tăng ca, đêm khuya vẫn chưa tan tầm thì sao?"

Vãn Vãn cũng cảm thấy khả năng này rất lớn, ngày thường Trình Kiêu quả thật là một người cuồng công việc.

Cô mỉm cười với La Hiểu Mộng: "Cảm ơn chị nhiều lắm"

La Hiểu Mộng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, chỉ là tiện tay mà thôi.

Vương Nguyệt Hỉ nhìn một màn này, đi theo phía sau Vãn Vãn, tuy rằng câu nệ, nhưng đối với nơi này hết thảy đều rất tò mò.

Rất nhanh hai người đã lên tầng ba, Trình Kiêu ở ngay trong tầng ba.

La Hiểu Mộng chỉ vào phòng làm việc ở giữa nói: "Trình Kiêu ở ngay bên kia, hai người đi vào đi, tôi phải xuống tầng"

Ti Tuấn Kiệt ở tầng hai, nếu không phải vì dẫn hai người Vãn Vãn đi lên, cô ấy không có lí do gì bước lên tầng ba cả.

"Đi vào đi, tôi không đưa các cô vào nữa đâu." La Hiểu Mộng nói xong thì đi xuống tầng hai.

Tầng ba, văn phòng cũng chỉ có mấy phòng, còn lại là phòng họp và những phòng khác.

"Đi, Nguyệt Hỉ, chúng ta đi tìm anh Kiêu"

Vãn Vãn kéo tay Vương Nguyệt Hỉ, đi về phía phòng làm việc của Trình Kiêu.

Còn chưa đi tới cửa văn phòng đã bị một người phụ nữ mặc trang phục chuyên ngành đi ra ngăn lại.

Đây là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc trang phục công sở màu đen, biểu cảm nghiêm túc, cô ấy ngăn cản hai người Vãn Vãn, nói: "Các cô là ai? Đây là văn phòng tổng giám đốc, không thể vào được.

Vãn Vãn nói: "Chào chị, để em vào đi, em thật sự có việc tìm anh Kiêu"

Đáng tiếc người phụ nữ trước mắt lại không động đậy, công việc công vụ.

Vãn Vãn có chút bất đắc dĩ, gặp Trình Kiêu sao lại khó thế?

Từ dưới tầng đã bị ngăn lại, thật vất vả mới lên tầng ba, không ngờ lại bị ngăn lại.

Nếu cô sớm biết khó khăn như vậy thì đã không tới, đợi đến khi Trình Kiêu ở trường sẽ dẫn Vương Nguyệt Hỉ đến gặp anh.

"Chị ơi, em.." Lúc Vãn Vãn muốn nói ra mình là ai, liền nghe thấy cửa phòng làm việc bên cạnh mở ra, một giọng nói vang lên: "Thư ký Trương, để cô ấy vào"

Vãn Vãn nghe được âm thanh này, ánh mắt sáng lên, nhìn qua: "Anh Tiểu Ngô!"

“Cô Tô tới rồi?” Tiểu Ngô tiến lên, nói với thư ký Trương: "Cô ấy là người ông chủ muốn gặp nhất, để cô ấy vào đi"

Thư ký Trương nói: "Nhưng hôm nay tâm trạng ông chủ không tốt, có thể..."

"Không có việc gì, có cô ấy ở đây, tâm trạng ông chủ sẽ tốt" Rồi nói với Vãn Vãn: "Cô Tô, cô vào đi, ông chủ ở trong văn phòng, hy vọng cô có thể khuyên nhủ anh ấy.

Vãn Vãn từ trong miệng anh Tiểu Ngô và thư ký Trương này, cảm nhận được tâm trạng Trình Kiêu hôm nay có thể không tốt lắm, cô muốn đi vào chịu xui xẻo, hay là...

Thôi cứ đi vào đi, nếu như bị mắng đuổi ra thì tính sau.

Vãn Vãn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đi vào phòng làm việc kia.

Vương Nguyệt Hỉ cũng đi theo vào.

Tiểu Ngô lại không nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt cô ấy, gọi Vương Nguyệt Hỉ: "Bạn học này, cô thì không nên đi vào, ở bên ngoài chờ đi"

Vương Nguyệt Hỉ dừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Ngô. Sau đó bỗng hiểu được cái gì, ừm gật đầu, đi theo anh Tiểu Ngô đến phòng nghỉ bên cạnh.

Lúc Vãn Vãn đi vào, nhìn thấy Trình Kiêu ngồi ở chỗ ngồi, xoay lưng về phía cửa lớn, toàn bộ tài liệu trên bàn đã được thu dọn rất sạch sẽ.

Từ góc nhìn của cô, cảm thấy bóng lưng Trình Kiêu vừa cô đơn, vừa cô độc.

Vãn Vãn không nhịn được hô: "Anh Kiêu!"

Trình Kiêu đang phiền não, đột nhiên nghe được âm thanh của Vãn Vãn, anh xoay người lại, nhìn sang, nhìn thấy Vãn Vãn chậm rãi đi vào từ cửa.

"Vãn Vãn?" Trình Kiêu vừa mừng vừa sợ, anh thật không ngờ lại nhìn thấy Vãn Vãn ở chỗ này.

Vãn Vãn chưa bao giờ đến nơi làm việc của anh, cô đến Bắc Kinh đã mấy tháng, vẫn chưa từng đến công ty.

Sao hôm nay lại đến đây?

Vãn Vãn đến, chắc chắn có chuyện, nhưng lúc này anh chỉ muốn nói chuyện với cô, buồn bực hôm nay thoáng cái sẽ không còn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK