Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính tình La Hiểu Mộng rất cố chấp, cố chấp đến mức đôi khi cảm giác cô ấy không giống người của nhà họ Trình.

Người nhà họ Trình, từ trước đến nay đều rất thấu tình đạt lý, cho dù là người lạnh lùng như Trình Kiêu, từ trước đến nay đều khát vọng tình thân, cũng sẽ không không nói lý mà từ chối việc nhận lại người thân như này.

Người đối tốt với anh, anh sẽ biết ơn. Có thù với anh, anh tự nhiên sẽ báo thù.

Nhưng nhà họ Trình cũng không bạc đãi gì Hiểu Mộng, vậy mà cô ấy lại trút hết cơn giận lên người nhà họ Trình, quả thật không nên.

Bởi vì lí do này, mà mẹ Trình phải đi bệnh viện một lần, tuy rằng cuối cùng bệnh tình cũng được ngăn chặn, nhưng Trình Kiêu vẫn hận La Hiểu Mộng.

Anh hối hận vì đã nói chuyện này cho mẹ biết sớm như vậy, lúc vừa được trả kết quả DNA, anh muốn làm mẹ vui, nên kể chuyện chuyện này cho bà ấy nghe.

Nhưng ai mà ngờ, La Hiểu Mộng lại cố chấp lại tuyệt tình đến vậy.

Ba mẹ ruột của mình mà còn không muốn nhận, đơn giản không vì lý do nào cả.

"1 “Con bé không muốn nhận, vậy thì không nhận Cuối cùng ông cụ Tiêu lên tiếng. “Vân Hương à, con bé không muốn nhận, vậy thì con cũng đừng quá đau lòng làm gì, tìm được con bé là vui rồi. Mặc kệ nó có nhận hay không, thì nó vẫn là con của con, con không cần vì chuyện này mà khiến bản thân đau lòng, con phải cảm thấy vui sướиɠ mới đúng. Con bé sống từ nhỏ bên ba mẹ nuôi nên nó đã có tình cảm sâu đậm với bọn họ, con nên hiểu cho con bé một chút, hiện tại nó không sao, còn thi đậu đại học, con phải cảm thấy vui sướиɠ mới đúng Mẹ Trình trầm mặc, rồi bà ấy ngẩng đầu lên, không sai! Đã tìm được con, vậy nên bà ấy không cần phải lo lắng hãi hùng như trước kia nữa, mặc kệ con bà ấy có nhận bà ấy hay không, thì nó vẫn là con gái của bà ấy. Chỉ cần bà ấy biết nó đang sống hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Có thời gian thì qua đó thăm nó, mặc kệ nó có muốn gặp bà ấy hay không.

Còn nữa, phải chăm sóc sức khỏe cẩn thận.

Trước đây bà ấy có khát vọng là được nhìn thấy con trai cưới vợ sinh con, bây giờ lại có thêm một phần mong chờ, đó là được nhìn con gái lập gia đình sinh con.

Nghĩ tới đây, vướng mắc trong lòng mẹ Trình như được cởi bỏ, tích cực phối hợp trị liệu, sức khỏe cũng từ từ tốt lên.

Mẹ Trình cảm thấy, dẫu chỉ là một tảng đá, nhưng chỉ cần sưởi ấm thì dần dần nó cũng có thể ấm lên. Nhưng sự thật chứng minh, điều đó là không thể.

Nửa năm trôi qua, La Hiểu Mộng không hề có chút ý nghĩ muốn quay về nhà họ.

Mẹ Trình thường tới Hoa Đại thăm La Hiểu Mộng, ngay cả các bạn học cũng cảm thấy mẹ Trình đáng thương, đáng tiếc người cảm động lại không bao gồm La Hiểu Mộng.

Tất cả những điều ấy đều bị Trình Kiêu nhìn thấy, anh tức giận đến mức hận không thể bắt La Hiểu Mộng lại, đánh cho một trận.

Đáng tiếc, mẹ Trình không muốn, đối với đứa con gái đã từng bị mất tích này, trong lòng bà ấy vừa thương vừa yêu vừa đau.

Tất cả chuyện này, Vãn Vãn cũng không biết.

Thậm chí cô còn không biết, Trình Kiêu đã tìm được em gái, đương nhiên càng không biết chuyện La Hiểu Mộng không muốn nhận lại mẹ Trình.

Cô còn đang vui vẻ chờ thư thông báo trúng tuyển.

Trong kỳ nghỉ hè này, Vãn Vãn chưa đợi được thư thông báo trúng tuyển, nhưng đã nhận được thiệp cưới của anh họ Tô Kiến Hoành, anh ta sắp kết hôn.

Địa vị Tô Kiến Hoành tốt, hiện giờ còn là trưởng khoa của cục nông nghiệp, lãnh đạo và các đồng nghiệp đều giới thiệu đối tượng cho anh ta, ai cũng cho rằng anh ta sẽ cưới cô gái thành phố, nhưng anh ta lại cưới vợ chỗ khác.

Vợ anh ta là một cô gái nông dân chính thống.

Điều này làm cho tất cả mọi người sợ ngây người. Sau khi bị bên nhà cũ biết được, bên đó còn hung hằng mắng anh ta một trận.

Ông nội Tô cùng bà nội Tô đã về, hai người này đã già nua đến mức trên đầu không có nổi một sợi tóc đen.

Tô Đại Lực với Lưu Chiêu Đệ cũng vậy, cuộc sống trôi qua hết sức nghèo khó, nếu không phải Kiến Hoành chu cấp cho bọn họ lương thực để dưỡng lão, đôi khi còn ngẫu nhiên cho thêm chút tiền, thì cuộc sống của bọn họ chỉ sợ sắp không qua nổi nữa.

Lưu Chiêu Đệ bây giờ phải xuống đồng làm việc, lại phải chăm sóc Tô Đại Lực đang què chân, ngày thường lại phải chịu đựng sự bạo lực của Tô Đại Lực, cuộc sống trôi qua cũng không mấy suôn sẻ.

Hôm nay vừa nghe Tô Kiến Hoành cưới vợ, cưới một cô gái thôn quê, mọi người muốn nổ tung. Người đầu tiên muốn nổ tung là bà nội Tô.

Tuy rằng bà ta có không ít cháu trai, nhưng người hầu hạ dưới gối chỉ có một mình Kiến Hoành.

Về phần gia đình nhà con thứ hai Hai, bây giờ đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà cũ, bà ta cũng không còn mặt mũi đi tới cửa. Tội lỗi năm đó gây ra, hiện giờ mặt có dày hơn nữa cũng không sửa sai được.

Trong mắt bà ta, đứa cháu trai có tiền đồ rộng mở như vậy, sao có thể cưới một người phụ nữ nông thôn cho được? Phụ nữ nông thôn, làm sao có thể xứng đôi với cháu trai của bà ta? Cháu trai bà ta còn là trưởng khoa nữa dấy.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng bà ta liền tức giận, lúc Tô Kiến Hoành cầm thiệp mời đi tới, bà ta đã mắng anh ta một trận.

Công phu mắng chửi người của bà nội Tô, một chút cũng chẳng thấy giảm đi, không phải bởi vì ngồi tù mà giảm bớt nửa phần, mà ở nơi đó bà ta càng điên cuồng mắng chửi hơn. Mắng vừa nhiều vừa khó nghe.

Tô Kiến Hoành trầm mặt, một câu cũng không nói. Bây giờ thân phận của anh ta không như trước, tất nhiên sẽ không so đo với bà nội Tô.

Hôm nay đưa thiệp mời tới, là một mình anh ta tới, vợ chưa cưới không đi theo. Không phải bất hiếu, mà sự thật là anh ta quá hiểu thái độ phản ứng của các vị trưởng bối bên nhà cũ này, nếu vị hôn thê đến đấy, nhất định sẽ bị nghe mắng.

Hôm nay nghe bà nội Tô chỉ thẳng vào mặt anh ta mà mắng, trong lòng anh ta thầm nghĩ: Quả nhiên là như thế!

Bà nội Tô mắng, cũng không nhận được một chút phản ứng đáp lại của Tô Kiến Hoành, thật giống như đánh vào bông gòn, nhất thời tức giận, nhưng lại không có cách nào với anh ta cả.

Cho đến khi bà nội Tô mắng đến mệt, Tô Kiến Hoành mới đặt thiệp cưới xuống: "Cháu đi đây."

Bà nội Tô nói xong, lại đến lượt Lưu Chiêu Đệ lên sân khấu: "Con không được cưới cô ta! Con là công chức chính phủ, sao phải cưới một cô gái nông thôn?"

“Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ nông thôn đấy!"

Lưu Chiêu Đệ nói: "Cô ta có thể so sánh với mẹ sao? Mẹ gả cho ba con, còn cô ta lại gả cho một người ăn lương nhà nước"

“Trong mắt con, không có gì là khác nhau cả. Mẹ có thể gả cho ba, thì tất nhiên con cũng có thể cưới cô ấy” Tô Kiến Hoành thản nhiên nói: "Trong mắt con, không có gì khác biệt, tất cả mọi người đều là người.

Ông nội Tô "phì phèo" điếu thuốc, không nói câu gì.

Lưu Chiêu Đệ nói: "Con cưới cô gái nông thôn kia, mẹ không đồng ý, con không thể cưới cô ta, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ làm loạn ngay tại hôn lễ của con. Để cho tất cả mọi người biết, con đã cưới thứ gì!"

Tô Kiến Hoành nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu. Trong lòng Lưu Chiêu Đệ đắc ý, quả nhiên chiêu này của bà ta hữu dụng.

Tô Kiến Hoành nhìn thiệp cưới đặt trên bàn, đưa tay thu hồi: "Nếu đã như vậy, hôn lễ này mọi người không cần tham gia nữa. Con sẽ đặt một bàn mì tới, đến lúc đó mọi người ở nhà mà ăn"

“Mày! Đứng lại!" Lưu Chiêu Đệ hét lớn.

Tô Kiến Hoành không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói: "Mẹ, hôn nhân tự do, yêu đương tự do, đây là luật hôn nhận được pháp luật quy định. Mọi người có đồng ý hay không, thì hôn sự này đều do con quyết định. Còn nữa, chúng ta đã tách hộ, con là con, mọi người là mọi người!"

Nói xong anh ta cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK