Trong lòng Tô Vũ Đình mặc dù hơi hoảng nhưng cô ta nghe được những lời nói kia của bí thư chi bộ ông Sơn Thúc, lại trở nên yên tâm.
Cô ta và người kia thật ra chỉ liên hệ một tuyến, người kia cũng sẽ không ở một chỗ. Chỉ có lúc cô ta muốn tìm ông ta, ông ta mới có thể xuất hiện.
Cô ta không tin, bọn họ có thể tìm được người kia.
"Ông Sơn Thúc, Tô Vãn Vãn oan uổng cháu, cháu chưa từng làm vậy! Cháu thừa nhận từng nắm tóc của em ấy, đây không phải tư thế rất bình thường khi đánh nhau hay sao? Em ấy cũng nắm tóc của cháu." Tô Vũ Đình giải oan cho chính mình.
Những người khác cũng gật gật đầu, mấy đứa con gái đánh nhau đúng là như vậy. Đừng bảo là con gái, chính là các bà các mẹ đánh nhau cũng đều là bắt mặt nắm tóc, cái khác cũng không dùng đến. Đây chính là động tác mà phụ nữ đánh nhau luôn dùng đến.
"Tô Tảo Tảo, chị cho rằng nói láo liền có thể che giấu tội ác của chị sao?" Tô Vãn Vãn lạnh lùng nhìn xem cô ta nói: "Tôi đương nhiên là có chứng cứ, chị thật sự cho rằng tôi không có cách nào để bắt chị sao? Thật cho là chị cùng cái người đàn ông thấp bé kia bày ra tất cả, liền không có người thứ ba nhìn thấy? Thật nghĩ là các người làm không có chút sơ hở nào?"
Trong lòng Tô Vũ Đình tự nhiên bối rối từng đợt. Cô ta luôn cảm thấy, trong lời của Tô Vãn Vãn có hàm ý, luôn cảm thấy Tô Vãn Vãn hình như biết gì đó.
Làm sao có thể? Lúc ô ta làm việc này để ý như vậy, làm sao lại bị phát hiện?
Sau đó, cô ta lại lắc đầu, đây không có khả năng!
Tô Vãn Vãn nhất định là đang hù dọa cô ta, thật cho rằng cô ta bị dọa hay sao?
"Tô Vãn Vãn, lương tâm của mày là bị chó cắn rồi sao? Đó là chị họ của mày, không phải người khác, tâm của mày làm sao lại ác như vậy, làm sao lại muốn hại chị họ mình chứ?" Ngoài cửa truyền tới một tiếng hét to, ngay sau đó, một bóng người đi vào thôn ủy.
Khoé miệng Tô Vãn Vãn co giật, trước đó bà nội Tô che chở Tô Vũ Đình, bây giờ ngay cả bác gái của nhà bác cả thích chiếm tiện nghi cũng đến.
Mắt Tô Vũ Đình sáng lên, âm thanh quen thuộc kia tất nhiên là mẹ cô ta Lưu Chiêu Đệ.
Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng Lưu Chiêu Đệ, cũng không phát hiện bóng dáng của bà nội Tô, trong lòng trầm xuống, bà già này không cùng đi?
Hay là bà nội Tô bị Tia Chớp doạ sợ, bệnh rồi? Cho nên không chú ý đến cô ta?
Tô Vãn Vãn nhìn bác gái trên danh nghĩa trước mắt này, cười lạnh: "Lương tâm của tôi bị chó gặm, vậy các người thì sao? Các người thiết kế tất cả, lúc để cho ba mẹ tôi hy sinh cho nhà bác cả, làm sao không nói vậy? Lúc Tô Tảo Tảo nắm tóc tôi muốn đổi mệnh, làm sao không thấy bác ngăn cản? Lúc này sự việc bại lộ, bác liền dùng chiêu này? Muốn đánh bài đồng tình? Muộn rồi!"
"Tội ba không dạy con, đây là sai lầm các người không dạy tốt chị ta!" Mỗi chữ mỗi câu nói của Tô Vãn Vãn, từng chữ gõ vào trong lòng người.
Mọi người lại cảm thấy Vãn Vãn nói không sai, cả nhà Tô Đại Lực kia đúng là có vấn đề giáo dục. Người chân chính có tiền đồ ở nhà thằng cả là Tô Kiến Hoành, kết quả bởi bọn họ bất công, cũng náo loạn tách hộ.
"Mày có chứng cứ gì, nói tất cả đều do Tảo Tảo làm? Không có chứng cứ, các người cứ cắn người lung tung như vậy, thật sự cho là chúng tao không có cách gì sao? Các người đây không phải tâm ngoan thì là gì?"
Lưu Chiêu Đệ khóc ròng nói: "Vãn Vãn à, mày không thể bởi vì trước đây Tảo Tảo từng đẩy mày, mày cứ hận Tảo Tảo như vậy. Lúc đó Tảo Tảo mới bao lớn, nó biết gì chứ? Một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, làm sai chuyện, chẳng lẽ liền không thể tha thứ hay sao? Vì sao mày cứ nắm chuyện này không buông? Muốn đưa Tảo Tảo vào tử địa chứ. Tảo Tảo là người sắp học cấp ba, Tảo Tảo đây chính là tài nữ, là học sinh cấp ba từ thôn Hạ Hà ra, đó chính là Tảo Tảo của chúng ta. Nghe nói giáo sư Lý sắp trở về, nói không chừng sắp khôi phục thi Đại học, chú Sơn Thúc, đến lúc đó thôn Hạ Hà sẽ có sinh viên."
Ông Sơn Thúc cầm lấy t.h.u.ố.c lá sợi, không đáp lời.
"Chuyện sắp khôi phục thi Đại học, lại là Tô Tảo Tảo nói cho các người biết à? Hiện tại còn chưa khôi phục thi Đại học mà? Cho dù khôi phục rồi, trong thôn Hạ Hà có không ít người học cấp ba, không nói anh cả anh hai của tôi còn có anh Kiến Hoành, chỉ nói anh ba của tôi và anh Trình Kiêu, cũng sắp lên cấp ba rồi. Còn cháu trai của ông Sơn Thúc anh Hầu nữa, không phải cũng học cấp ba sao? Làm sao chỉ còn trên người mỗi Tô Tảo Tảo? Chẳng lẽ cũng bởi vì chị ta sắp lên cấp ba, liền cứ che đậy sai lầm của chị ta lại như vậy sao?"
Tô Kiến Quốc nói: "Thi đại học có chúng tôi, không thiếu Tô Tảo Tảo!"
"Huống chi, chúng tôi tự nhiên là có chứng cứ, chứng cứ lập tức được mang đến!" Tô Vãn Vãn: "Chứng cứ Tô Tảo Tảo hại tôi"
"Vậy mày phải đưa ra chứng cứ đi chứ? Chứng minh Tảo Tảo của chúng tao thật sự làm chuyện có lỗi với mày!" Lưu Chiêu Đệ nói: "Đừng lên mồm mép đυ.ng đến mồm mép, nói lung tung một trận, Tảo Tảo nhà chúng tao làm sao đắc tội mày, mày muốn hãm hại nó như thế nào?"
Các thôn dân lúc đầu đã d.a.o động lại cảm thấy Lưu Chiêu Đệ nói không sai, không thể nói lung tung một trận như vậy, đã nói người ta hại cô bé chứ?
Đáy mắt Tô Vũ Đình hiện lên vẻ đắc ý, mẹ cô ta thật sự rất có tác dụng. Mặc dù bà nội Tô sẽ gào nhưng cũng chỉ gào, mắng chửi người, có đôi khi làm chuyện trở nên lộn xộn mà thôi. Cũng không giống mẹ cô ta, một bộ là một bộ, đã đẩy được lòng người đến.
Tô Vãn Vãn lại cười lạnh, đắc ý sao?
Đợi lát nữa cô ta phải khóc.
"Chứng cứ đến rồi!" Ngoài cửa có một thanh âm nói.
Sau đó, một bóng dáng đi đến.
Vào đầu tiên chính là Báo Săn, nó nện bước chân ưu nhã, vẫy đuôi, đi từ ngoài cửa vào.
Người thứ hai xuất hiện là một người đàn ông thấp bé, cả người bị bao bọc bởi chiếc áo choàng, không nhìn thấy mặt người kia, chỉ thấy được một đôi mắt.
Phía sau ông ta là Trình Kiêu, một tay Trình Kiêu đẩy người kia, giữ chặt hai tay người kia, để ông ta không thể động đây.
"Chứng cứ mọi người muốn đến rồi!" Mỗi chữ mỗi câu nói của Trình Kiêu đập vào trong lòng của Tô Vũ Đình.
Tô Vũ Đình ngay lúc nhìn thấy người kia xuất hiện, sắc mặt đã thay đổi.
Sao ông ta lại đến đây?
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tô Vũ Đình, mang theo nghi vấn cùng mê hoặc.
Một phòng yên tĩnh.
Nhìn thấy Trình Kiêu xuất hiện, khoé miệng của Vãn Vãn lộ ra một vòng mỉm cười.
Trước đó Trình Kiêu vẫn luôn đi cùng bọn họ, cũng chính là từ khi cô bé đối đầu với bà nội Tô, Trình Kiêu lặng lẽ rời đi. Đi làm cái gì, người khác không biết, Vãn Vãn lại biết rõ ràng.
Đây là cô bé đã thương lượng tốt với Trình Kiêu, ngay từ đầu cũng không để Trình Kiêu mang theo chứng cứ xuất hiện, cũng là bởi giấu diếm Tô Vũ Đình, không thể để cô ta có chỗ chuẩn bị.
Không dễ đưa ra mới có thể đánh gục.
Tô Vũ Đình tuyệt đối không ngờ rằng, bọn họ vậy mà lại tìm được lão đạo kia.
Giao dịch giữa cô ta và lão đạo kia là giấu diếm tất cả mọi người.
Sỡ dĩ có thể gặp được lão đạo sĩ này, đó cũng là cơ duyên xảo hợp, người đó đói đến mức sắp chết, cô ta cứu được ông ta. Tựa như kiếp trước Tô Vãn Vãn cứu được ông thầy tướng số kia, cuối cùng cô ta cũng cứu được một lão đạo.
Lão đạo kia nói cho cô ta, bản lĩnh của ông ta rất lớn, nếu không phải có cuộc vận động kia, ông ta không trốn được, chỉ có thể trốn vào trong núi sâu, ông ta đã sớm nổi danh thiên hạ rồi.
Ngay từ đầu cô ta cũng không tin ông ta, là sau này chậm rãi chứng thực mới tin tưởng, người này đúng là có bản lĩnh lớn. Có bản lĩnh còn lớn hơn thầy tướng số kiếp trước Tô Vãn Vãn gặp nhiều.
Cô ta an tâm, trong lòng cảm thấy có thể gặp được người có bản lĩnh như vậy, đó là sự may mắn cả đời của cô ta.
Kiếp trước, làm sao cô ta lại không nghĩ đến đổi mệnh chứ?