Một khi đã bị buộc tội, tình trạng của nhà họ Tô sẽ tồi tệ đi. Đừng nói chuyện đi học của những đứa trẻ đều trở thành vấn đề, thậm chí lên đại học cũng đừng có mơ mà nghĩ tới, đến ngay cả công việc của chú hai và chú ba trong thành phố cũng có thể bị mất luôn.
Nhưng mà, chuyện mà Tảo Tảo đã làm, không thể không nghiêm trị.
Anh ta biết tâm trạng của Vãn Vãn, đổi lại là người nào đi nữa thì cũng không ai có thể chấp nhận được.
Không đi học được thì không đi học thôi, đợi anh ta tốt nghiệp cấp 3 xong cũng không đến nỗi thành đứa mù chữ, không mơ tới những công việc ở thành phố nữa, cứ thành thành thật thật ở thôn Hạ Hà làm một nông dân thôi.
Nếu như nói không oán giận thì đó là điều không thể.
Nhưng anh ta có oán trách ai cũng không thể oán trách người khác, chỉ có thể trách một mình Tô Tảo Tảo thôi.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của ông nội, trong lòng Tô Kiến Hoành cảm thấy rất khó chịu.
“Ông nội, cháu dìu ông ngồi dưới gốc cây lê già trong sân” Tô Kiến Hoành đỡ ông ấy.
Ông nội Tô lúc này cả người sụp đổ, được Tô Kiến Hoành nâng đỡ dậy, run rẩy đi về phía cây lê già.
“Kiến Hoành à, cháu từ nhà của thằng hai về à?” Ông nội Tô hút một hơi thuốc, một lúc lâu sau mới hỏi cậu ta.
Tô Kiến Hoành nói: “Hiện giờ cháu đang sống trong nhà của chú hai. Mặc dù đất móng nhà đã được giải quyết, nhưng cháu không có tiền để xây dựng một ngôi nhà. May mắn là chú hai đã cho cháu mượn phòng, nếu không cháu phải ngủ ở ngoài đường rồi"
Trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Tô Kiến Hoành còn tưởng rằng ông cụ không nói chuyện nữa thì chợt nghe ông nội Tô nói: “Kiến Hoành, trở về đi"
Tô Kiến Hoành lắc đầu: “Ông nội, nếu đã tách ra khỏi nhà thì không có đạo lý nào lại tiếp tục ở chung. Nhưng cho dù có tách ra khỏi nhà hay không thì con vẫn sẽ hiếu thảo với ông"
Ông nội Tô thở một hơi dài: “Kiến Hoành à, cháu cũng thấy rồi đó, ba mẹ cháu không thể không có cháu, cháu là con trai trưởng và là cháu đích tôn của chi trưởng, sau này cháu sẽ là trụ cột trong gia đình, trong nhà bây giờ đã trở thành như vậy, cháu không thể trở về sao?"
“Ông nội, chẳng lẽ trong mắt ông việc tách ra khỏi nhà là chuyện trẻ con vui đùa sao?” Tô Kiến Hoành nhìn ông ấy, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng: “Ông nội, ông đã già rồi, những chuyện của đại phòng thì ông đừng quan tâm nhiều nữa. Cháu cùng với ba mẹ đã tách khỏi nhà rồi, không thể ở cùng với nhau được nữa. Nếu ông cứ nhất quyết muốn cháu về lại nhà thì sau này cháu sẽ ít về bên nhà nội lại, ông cũng đừng có trách cháu bất hiếu với ông, không đến thăm người ông nội là ông nha".
“Cháu là con trai của ba mẹ cháu, chẳng lẽ cháu bất hiếu với cả ba mẹ mình?” Ông nội Tô tràn đầy trách cứ, ông ấy cả đời gánh vác gia đình, giờ về già, con trai của ông thì phải chịu khổ như vậy, cháu nội lại không nguyện ý phụng dưỡng?
“Hiếu thảo là một chuyện, sau này hàng năm cháu đều cho tiền trợ cấp cùng lương thực, nhưng tuyệt đối không thể tách ra khỏi nhà rồi lại ở chung lại.” Thái độ Tô Kiến Hoành cực kỳ kiên định.
Ông nội Tô nửa ngày trời không có nói gì.
Ông ấy cũng biết rằng Kiến Hoành dù sao cũng không phải là thằng hai, thằng hai có thể vì một lời nói của ông ấy mà xúc động, nhưng Kiến Hoành sẽ không.
Con cháu có phúc riêng của con cháu, ông ấy thân là ông nội thật sự không thể lo liệu cho tất cả việc nhà của người khác.
Trước đây ông ấy vẫn còn có khả năng, có lẽ nói một hai câu Kiến Hoành có thể nghe theo, nhưng bây giờ Kiến Hoành đã lớn rồi, là một chàng trai trẻ ở tuổi đôi mươi có những ý tưởng của riêng mình rồi.
“Cháu không muốn trở về vậy thì đừng về nữa." Ông nội Tô nhất thời trở nên phiền muộn: “Sau này trở về nhiều một chút, thăm ông nội, thăm ba mẹ của cháu"
Ông ấy còn nói: “Ba mẹ của cháu trong lòng cũng khổ sở, bọn nó chỉ có năm người chị em các con. Chị cả, chị hai, chị ba của cháu đều đã lập gia đình, hiện tại chỉ còn lại cháu cùng Tảo Tảo. Bây giờ Tảo Tảo lại phạm phải chuyện này, sau này có thể trở về hay không còn không biết. Từ nay trở về sau, chỉ còn có mỗi cháu còn ở lại bên cạnh bọn nó, về thăm nhà nhiều chút. Cho dù bọn nó có làm những việc gì đi nữa hay đối xử tệ bạc với cháu như thế nào, thì vẫn ba mẹ của cháu. Trên đời không có ba mẹ nào là hoàn hảo cả."
Tô Kiến Hoành trầm mặc, rất lâu cũng không nói lời nào.
“Chuyện của con bé chắc là ông đã nghe qua rồi đúng không?” Tô Kiến Hoành tùy ý hỏi.
Ông nội Tô sững người, không trả lời câu vừa rồi của Kiến Hoành.
Tô Kiến Hoành chưa bao giờ nghĩ rằng ông cụ sẽ có thể trả lời anh ta, hôm nay anh ta qua đây là để nói chuyện với ông cụ về vấn đề này. Dù biết rằng điều này sẽ rắc muối vào vết thương ông cụ nhưng anh ta vẫn muốn nói.
Một nhà đại phòng trở thành bộ dạng như bây giờ, ba mẹ anh ta là có lỗi lớn nhất, không có giáo dục tốt con cái. Nhưng mà lỗi của ông cụ và bà cụ một chút cũng không sai, nếu như không phải do ông cụ và bà cụ quá bảo vệ Tô Tảo Tảo, cô bé sẽ trở thành một người như bây giờ sao?
Nếu như ông cụ công bằng chút, sẽ trở thành bộ dạng bây giờ sao?
Có rất nhiều việc đều có nhân quả, nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo.
Ông trời rất công bằng, ông sẽ không để bất kỳ ai mãi mãi phải chịu thiệt thòi.
Nếu bị thiệt thòi, chắc chắn sẽ được ông trời bù đắp ở những mặt khác.
Cũng một đạo lý như vậy, một người cũng không thể suốt ngày được chiếm lợi, nếu chiếm được lợi thì ông trời nhất định sẽ cho đối phương khuyết điểm ở mặt khác.
Một hớp uống một miếng ăn, đều là ý trời an bài.
Ông nội Tô nhìn anh ta một cái, lại thở dài, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, thử thăm dò hỏi: “Đám người Vãn Vãn không nói gì sao?"
“Nói cái gì?” Tô Kiến Hoành tùy ý hỏi.
Ông nội Tô nói: “Về những chuyện liên quan tới Tảo Tảo"
Tô Kiến Hoành nói: “Có thể nói gì được đây? Tảo Tảo có lỗi với người ta, người ta muốn tìm về một cái lẽ phải, đây là một việc hợp tình hợp lý."
“Kiến Hoành à, con bảo Vãn Vãn đến nhà nội một chuyến, ông nội có chuyện muốn nói với con bé” Ông nội Tô suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói ra những lời này.
Nghe vậy, Tô Kiến Hoành đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía ông nội Tô: “Ông nội, ông muốn làm gì? Chẳng lẽ ông muốn khuyên nhủ Vãn Vãn bỏ qua cho Tảo Tảo sao?"
“Đứa nhỏ này, Tảo Tảo này ...” Ông nội Tô thở dài, Tảo Tảo là được vợ ông ấy chiều chuộng đến hư rồi: “Con bé chỉ là một đứa trẻ, có thể hiểu được bao nhiêu đạo lý? Bọn nó là chị em với nhau, quan hệ giữa chị em sao có thể hận thù qua đêm được? Cãi nhau vài câu, mấy ngày sau không thể làm hòa sao? Tảo Tảo không thể bị phạm tội mê tín dị đoạn được, không thể bị ở cùng với những thành phần kia được. Điều này đối với nhà họ Tô chúng ta cũng không tốt. Một khi thành phần trở nên xấu đi, sau này con muốn đi học cũng không thể đi học được. Còn có công việc của thằng hai và thằng ba nữa, e rằng cũng sẽ mất luôn"
Tô Kiến Hoành đột nhiên nổi giận.
Đã đến lúc này rồi mà ông nội vẫn còn suy nghĩ những chuyện này sao? Muốn Vãn Vãn với Tảo Tảo hòa giải sao? Muốn Vãn Vãn mở miệng bỏ qua cho Tảo Tảo sao?
Làm sao có thể, anh ta không thể nói ra câu vậy được, đó đều là Tô Tảo Tảo xứng đáng bị trừng phạt, còn có thể oán trách người khác sao?
“Hơn nữa ông nội, ông cũng đã nhìn thấy rồi, đại phòng bị Tô Tảo Tảo làm ra thành như vậy rồi? Ông còn muốn thuyết phục Vãn Vãn bỏ qua cho Tảo Tảo sao? Làm sao ông có thể nói ra lời như vậy chứ?"